Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Võ Đạo Thiên Tài Nhưng Cơ Duyên Xảo Hợp Lại Trở Thành Tuyệt Thế Kiếm Tiên

Chương 7 Đời này ta cưới ngươi định rồi




Chương 7 Đời này ta cưới ngươi định rồi

Chương 7 Đời này ta cưới ngươi định rồi

Không biết qua bao lâu, Hồ Nam lại xuất hiện trong tầm mắt của moi người, hắn 1 tay che eo 1 tay xoa cái mông, tóc tai bù xù, bộ dáng chật vật đám người Trương Cầm không đành lòng nhìn thẳng, hắn tập tễnh đi về phía đám người tay run rẩy chỉ vào Đông Phương Uyển Nhi u oán nói:

" Đông Phương Uyển Nhi ngươi, ngươi m·ưu s·át phu quân"

Đông Phương Uyển Nhi cũng không nhìn hắn:

" Ngươi c·hết rồi sao?"

Thấy nàng không phản bác " phu quân" cái xưng hô hắn trong bụng nở hoa còn chưa kịp đắc ý thì đã xoay đầu nhìn hắn nhàn nhạt nói:

" Còn nữa ta cũng không có gả cho tên khốn kiếp nhà ngươi"

Hắn cũng không đễ ý lời của nàng vặn eo, bẻ cổ, phủi phủi trên thân bùn đất, vuốt vuốt mái tóc cười cười nói:

" Đừng nói trước a, bổn tử đẹp trai như vậy, điều kiện lại tốt, ngươi không gả cho ta, thì cũng không ai thèm lấy ngươi"

" Ta tùy tiện gả cho ai không được sao, bản cô nương thông minh như vậy, xinh đẹp như vậy"

Nàng không phục phản bác, dừng lại 1 chút nàng nghĩ tới điều gì đó,

" Cao Tiến a, hắn nhìn ta lúc thì đôi mắt toả sáng a"

Nghe xong câu này đám người Trương Cầm thầm hô không tốt, chưa kịp mở miệng đã cảm thấy không khí xung quanh đông kết, đối diện Hồ Nam thân hình loé lên 1 cái tiến sát người Đông Phương Uyển Nhi, 1 tay ôm eo, 1 tay nâng lên cằm nàng nhàn nhạt nói:

" Đông Phương Uyển Nhi đừng liên tục chọc phá giới hạn của ta"

Nàng sợ hãi giãy dụa muốn thoát nhưng Hồ Nam ôm rất chặt, nàng ủy khuất, nước mắt bắt đầu lưng tròng nhìn hắn:

" Ngươi, ngươi làm đau ta"

Hồ Nam vội vàng buông nàng ra vội vàng nói

" Thật xin lỗi, là ta quá kích động rồi"

" Ngươi bá đạo, ta không thèm để ý tới ngươi"

Nàng bụm mặt nhào vào ngực Trương Cầm, Trương Cầm vỗ vỗ sau lưng nàng an ủi vài câu rồi nhìn lấy Hồ Nam tức giận nói:

" Ngươi dữ dằn như vậy làm gì, Uyển Nhi chỉ thuận miệng nói 1 chút"

Hồ Nam không nói gì chỉ là gương vẻ mặt quan tâm cùng hối hận nhìn đang thút thít Đông Phương Uyển Nhi, thấy hắn không nói gì Trương Cầm lại nói thêm vài câu rồi nắm tay Đông Phương Uyển Nhi bỏ lại 1 câu:

" Từ nay ngươi không còn là người của Thiên An nữa"

Đội ngũ rời đi chỉ có Hồ Nam đứng c·hết lặng tại chổ.



. . .

Sau 1 lúc bình tĩnh lại Đông Phương Uyển Nhi quay đầu hỏi Trương Cầm:

" Cầm tỷ tỷ, hắn, hắn có đuổi theo không?"

Trương Cầm nhìn nàng rồi liếc phía sau 1 cái,trả lời:

" Không có"

Đông Phương Uyển Nhi biểu lộ thất lạc, tên khốn này tại sao không đuổi theo a, ta cũng không thật sự giận hắn, hắn đi mặt dày đi theo là ta có thể tha thứ cho hắn rồi a.

Nàng giọng nói buồn buồn hỏi Trương Cầm:

" Cầm tỷ tỷ ta có phải nói sai gì rồi không? Khiến cho hắn giận dữ như vậy, đây là lần đầu tiên hắn dữ như vậy với ta"

" Ngay từ đầu muội không sai,"

Trương Cầm trầm ngâm một tý rồi trả lời.

" Vậy, vậy tại sao hắn lại giận dữ như vậy?"

Nàng bất an hỏi.

" Ừm, ngay từ đầu 2 người chỉ đơn thuần là đùa giỡn nhưng đáng lẻ muội không nên nhắc tới Cao Tiến"

Trương Cầm nói:

"Nhắc tới Cao Tiến làm sao vậy? Ta chỉ là thuận miệng nói một chút"

Đông Phương Uyển Nhi chu chu mỏ nói.

" Cao tiến tên kia là cầm thú, muội nói thà gả cho Cao Tiến cũng không gả cho hắn chẳng phải muội đang nói hắn không bằng cầm thú sao?"

" Ta..."

Đông Phương Uyển Nhi còn muốn nói chút gì, nhưng đã bị Trương Cầm đánh gãy:

" Thôi được rồi, chỉ đùa muội 1 chút"

" Tỷ đã nhìn ra là lỗi của ta vậy sao tỷ còn đuổi hắn đi?"

Đông Phương Uyển Nhi nhỏ giọng hỏi.

" Ta chỉ là để cho hắn có thời gian suy nghĩ một chút mà thôi, thời gian này 2 ngươi tiến triển quá nhanh rồi"

Trương Cầm giải thích.



" Cũng không phải quá nhanh, bọn ta từ nhỏ đã rất thân thiết hắn trước giờ luôn chìu chuộng ta"

" Muội có thể kể cho ta nghe chuyện của 2 người được không?"

Đông Phương Uyển Nhi suy nghĩ một chốc rồi chậm rãi kễ chuyện lúc nhỏ của 2 người đương nhiên có vài chỗ nàng không có kẻ ra.

. . .

Bên kia Hồ Nam cũng bất đầu hồi ức lại,

" Hồ Nam ca ca, Hồ Nam ca ca"

Hồ Nam khi đó mới 7 tuổi đang tập viết chữ thì một tiểu nữ hài chạc tuổi hắn chạy vào, tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, cột hai bím tóc hai bên, nàng trên tay cầm hay thanh kẹo que.

Hồ Nam buông bút ngẩng đầu lên nhìn nàng:

" Làm sao vậy Uyển Nhi muội muội?

Đông Phương Uyển Nhi cầm 2 cây kẹo que đến trước mặt nghiêm túc đánh giá 1 chút rồi đưa cây có dáng vẻ to hơn cho hắn:

" Cho huynh"

Hồ Nam cười cười tay nhỏ ra vẻ người lớn vuốt vuốt đầu nàng:

" Ừm, đa tạ muội"

Nàng cười ngòn ngọt không có tránh thoát tay hắn tùy ý hắn xoa đầu nhỏ của mình, hai đứa bé lôi kéo tay nhau ngồi lên bàn 4 chân nhỏ đung đưa xé vỏ kẹo que liếm liếm, hắn quay sang hỏi nàng:

" Muội theo bá phụ tới sao?"

Nàng lắc đầu một bên liếm kẹo que một bên trả lời hắn:

" Không có a, hôm nay gia gia mua cho muội 2 thanh kẹo thưởng cho muội vì muội viết chữ thật đẹp, ta liền đem đến đây cho huynh"

Lúc nhỏ hắn cũng không biết cảm động là gì chỉ hỏi:

" Vậy ai đưa muội tới đây?"

Lúc này nàng đưa cho hắn trên tay kẹo que chạy ra cửa phòng nhìn ngó xung quanh rồi đóng cửa lại, chạy tới ngồi trên bàn lấy lại của nàng kẹo que liếm 1 cái thần bí nói:

" Ta nói cho huynh 1 bí mật, huynh không được nói với ai nha"

" Ừm, ta sẽ không nói với ai"

" Là ta nhân không lúc không có ai đễ ý lén tới đây a"

. . .



Năm đó hắn mười tuổi đi theo mẹ về nhà ngoại chơi, khi trở về thì một tiểu cô nương từ trong vọt ra ô ô khóc:

" Ô ô ô, Hồ Nam ca ca, ta tưởng là ta không ngoan Hồ Nam ca ca không cần ta nữa ô ô ô"

Hồ Nam vỗ vỗ lưng nàng :

" Uyển Nhi ngoan không khóc, Uyển Nhi khả ái như vậy làm sao ta có thể không cần đây, sau này lớn lên ta còn phải cưới muội làm vợ cơ mà"

Nàng nín khóc mỉm cười:

"Ừm sao này lớn lên ta sẽ kêu gia gia ta gả ta cho huynh"

" Thật không?"

" Thật"

" Vậy ngoéo tay"

Nghe 2 đứa trẻ ngây thơ lời nói lại nhìn 2 ngón tay nhỏ ngoéo cùng 1 chổ người lớn bật cười.

Về sau nghe gia gia, nãi nãi nói lúc hắn không ở ngày nào nàng cũng tới hỏi" Hồ Nam ca ca chưa về sao"" Hồ Nam ca ca khi nào về".

. . .

Lại 13 tuổi năm ấy lúc 2 người đang luyện công hắn nhìn trước ngực nàng hơi nhô ra, hắn xin thề hắn lúc đó không biết gì, hắn xin thề là lúc đó chỉ là đơn thuần hiếu kì, hắn lấy tay chọc chọc ngực nàng hiếu kì hỏi:

" Uyển Nhi muội muội đây là cái gì?"

Lại xoa xoa ngực hắn hỏi:

" Làm sao ta lại không có?"

Nàng không trả lời hắn chỉ bụm mặt ngồi xổm khóc lớn, Tô Ánh Tuyết vừa lúc đi ngang qua thấy thế vội vàng hỏi :

" Uyển Nhi làm sao vậy?"

Đông Phương Uyển Nhi hai tay ôm đầu gối cũng không có ngẩng đầu lên nói:

" Ô ô ô, adi Hồ Nam ca ca hắn sờ ngực ta, mẹ ta nói ngực của nữ hài tử không thể tùy tiện cho nam hài tử chạm vào ô ô ô"

" Ngoan, ngoan, ngoan Uyển Nhi không khóc, a di sẽ đánh đòn hắn"

Tô Ánh Tuyết dỗ dỗ Đông Phương Uyển Nhi rồi lôi kéo Hồ Nam vào trong và thế là 1 trận giáo dục tư tưởng mấy canh giờ diễn ra.

Sau này đơn thuần là vì 1 chột dạ hắn không dám đi tìm nàng, nàng cũng nghĩ vì hắn giận nàng khiến a di đánh hắn nên cũng không dám đi tìm hắn, về sau 2 người không gặp nhau hắn lúc nào cũng nhớ nàng nhưng vì nam hài tử cứng đầu hắn cũng không có đi tìm nàng từ đó hắn tỏ ra ba hoa, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt để thu hút sự chú ý của nàng, nhưng nàng không lại đễ ý tới hắn, trời mới biết khi thấy hắn trêu chọc cô gái khác trong lòng nàng khó chịu cở nào ở đó mà đi để ý hắn.

Cho tới lúc xảy ra một màn buổi sáng hôm nay, lúc nàng nhào vào trong ngực hắn, hắn mới biết nàng không phải là không đễ ý hắn, hắn còn có cơ hội.

Nghĩ tới đây ánh mắt hắn kiên định lên, hắn thì thào:

" Đông Phương Uyển Nhi đời này ta cưới ngươi định rồi"

Nói xong hắn vọt về phía các nàng biến mất tốc độ hắn rất nhanh trong chốc lát đã biến mất.