Chương 4 Có phải hay không muốn gả cho ta xúc động?
Phía xa xa có 1 thanh niên yêu mị trên đầu mọc ra 2 cái tài, nhìn thấy toàn bộ sự việc vừa mới phát sinh chân mày hắn hơi nhíu, bên cạnh hắn một người trung niên nam nhân nhìn chằm chằm bóng lưng Hồ Nam nói:
" Nhị Điện hạ, cái tên lúc nãy xuất kiếm thật nhanh ta miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy hắn xuất kiếm"
Nhị Điện hạ trầm ngâm không nói gì, người Trung niên nam nhân thấy hắn không trả lời nhìn không được lại hỏi:
" Nhị điện hạ, nhân loại đã xuất hiện nhân tài như vậy chúng ta có nên...."
" Đây mặc dù là biên hoang nhưng cũng là vùng lân cận lãnh địa nhân tộc, có cường giả nhân tộc nhìn chằm chằm không thể lỗ mãng"
Nhị điện hạ trầm mặc một lát chậm rãi nói.
Trung niên nam nhân suy nghĩ 1 chút gật đầu:
"Nhị điện hạ sáng suốt"
" Đi thôi chúng ta nên đi làm chính sự"
" Vâng"
. . .
Bên kia Hồ Nam không biết vì hắn ra tay lần này đã dẫn tới cao tầng yêu tộc chú ý, hắn thu hồi "trích nguyệt " vào túi trữ vật nhìn về phía nhóm người Trương Cầm vuốt vuốt tóc hết sức trang bức cười hì hì nói:
" Các vị mỹ nữ có thấy ta vừa rồi có đẹp trai hay không a?"
Bước chân Trương Cầm lảo đảo, khoé miệng có rúm, ai có ngờ thiếu niên vừa rồi uy phong lẫm lẫm, thần sắc lạnh nhạt, ra tay dứt khoát lại có dáng vẻ thế này.
Thấy nhóm Trương Cầm biểu lộ hắn lại khoa trương hơn:
" Oa, các vị mỹ nữ ta biết ta rất đẹp trai nhưng cũng đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, ta sẽ ngại ngùng đó a"
Trương Cầm không chế dục vọng muốn đâm một cái da mặt tên này xem nó dày cở nào, mặc dù ngươi rất đẹp trai nhưng ngươi có cần khoa trương như vậy không, nàng ho khan 1 chút nói:
" Khục, đa tạ Hồn công tử giúp đỡ"
Lúc này giọng Đông Phương Uyển Nhi vang lên:
" Các vị tỷ tỷ đừng nhìn lúc nãy tên này dạng chó hình người nhưng bình thường hắn là cái dạng vô lại này a"
Hồ Nam ra vẻ bi thương, buồn bã nói:
" Ơ kìa vị hôn thê của ta sao nàng lại nói ta như vậy chứ, ta sẽ đau lòng đó a"
" Phi, ai là vị hôn thê của ngươi, đừng loạn xưng hô"
Đông Phương Uyển Nhi đỏ mặt khoa trương phí một cái.
Hồ Nam che ngực, vẻ bi thương, hết sức vô sỉ nói:
" Oa Uyên Nhi muội muội, muội không phải vị hôn thê của ta nhưng lại ôm ta, chiếm tiện nghi của ta muội phải chịu trách nhiệm"
Nghe hắn vô sỉ lời nói mặt nàng càng đỏ hơn:
"Ai, ai chiếm tiện nghi của ngươi rồi"
Hồ Nam ai oán:
" Đông Phương Uyển Nhi không ngờ ngươi là người như vậy a, ngươi không chịu trách nhiệm, ngươi bội tình bạc nghĩa, ngươi vật tranh bỏ vỏ"
" Ngươi, ngươi lưu manh"
"..."
. . .
Nhìn 2 người ta một lời ngươi 1 lời rốt cuộc Trương Cầm không chịu nổi, nàng khục 1 tiếng:
"Khục, Uyển Nhi muội muội 2 người có thể không nên liếc mắt đưa tình có được hay không"
" Ai, ai liếc mắt đưa tình với tên sắc lang này rồi"
Đông Phương Uyển Nhi vội vàng giải thích. Lúc này nàng mới nhìn Hồ Nam lo lắng hỏi:
" Hồ Nam, sẽ không có chuyện gì chứ?'
" Chuyện gì?"
Hồ Nam nghĩ hoặc hỏi.
Thấy hắn giả ngu nàng tức giận nói :
" Ngươi nghiêm túc được không"
Lúc này hắn mới ra vẻ như là bừng tỉnh đại ngộ nhưng không trả lời mà hỏi ngược lại nàng:
" Làm sao, Uyển Nhi muội muội đây là đang lo lắng cho ta sao"
" Ai lo lắng cho ngươi, hừ'
" Không cần giải thích ta hiểu, ta hiểu"
" Ngươi hiểu cái rắm"
" Moá Uyển Nhi muội muội ngươi thô tục"
Khuôn mặt trắng nõn của Đông Phương Uyển Nhi lại lần nữa ửng đỏ:
" Còn không phải do ngươi"
" Ta, ta làm sao rồi"
" Ngươi.."
. . .
Nhìn hai tiểu oan gia lại bắt đầu cải nhau Trương Cầm rốt cuộc không chịu nổi:
" Hai ngươi có thể nghiêm túc nói chuyện được hay không"
Lúc này Đông Phương Uyển Nhi mới nũng nịu ôm cánh tay của Trương Cầm nũng nịu nói:
" Cầm tỷ tỷ ngươi nhìn tên vô lại kia"
" Thôi được rồi, ta thấy rồi"
Trương Cầm vỗ vỗ bàn tay nàng an ủi rồi nhìn về phía Hồ Nam hỏi:
" Hồ Nam công tử đã gia nhập động binh đoàn nào chưa, nếu không chê nhóm chúng ta nhỏ yếu có thể tham gia cùng chúng ta không?"
Những người còn lại cũng vội vàng phụ hoạ:
" Đúng a, Hồ Nam công tử Biên Hoang nguy hiểm như vậy tham gia với chúng ta có thể tiếp ứng lẫn nhau"
" Đúng vậy Hồ Nam công tử tu vi công tử cao như vậy có thể bảo vệ cho bọn ta, à không bảo vệ cho bọn ta"
". . ."
Các nàng ngươi 1 lời ta 1 lời khánh khách cười trêu ghẹo nói
. . .
Hồ Nam không lập tức đáp ứng mà nhìn về phía Đông Phương Uyển Nhi nghiền ngẫm cười. Thấy hắn cứ nhìn mình Đông Phương Uyển Nhi lập tức dậm chân 1 cái nói:
" Nhìn cái gì vậy, ngươi có tham gia hay không?"
Hồ Nam cười cười không tiếp tục nhìn nàng mà nhìn về phía Trương Cầm cười hỏi:
" Ta gia nhập thì có cần trải qua thủ tục gì hay không?"
" Không cần, không cần Thiên An động binh đoàn bọn ta chỉ có mấy người chúng ta nên không cần phiền phức như vậy"
Trương Cầm vội vàng khua tay nói.
" Thôi được rồi, ta sẽ gia nhập đễ tiện bảo vệ Uyển Nhi muội muội"
Đông Phương Uyển Nhi nghe hắn nói gia nhập đễ bảo vệ nàng trong lòng hơi ấm nhưng thẹn thùng thiếu nữ không thể biểu hiện quá rõ ràng chỉ có thể mạnh miệng hừ lạnh nói:
" Lý do chính đáng a Hồ công tử, chứ không phải ngươi tham lam nhan sắc đoàn trưởng của bọn ta sao?"
Hồ Nam ra vẻ u oán hỏi:
" Sao ngươi không nghĩ ta vì tham lam sắc đẹp của ngươi"
Đông Phương Uyển Nhi hoảng sợ 2 tay che ngực nhìn hắn nói:
" Lộ ra nguyên hình rồi a ngươi,"
Rồi nàng quay sang nhìn Trương Cầm,
" Cầm tỷ tỷ ngươi nhìn hắn quả nhiên có m·ưu đ·ồ bất chính a"
"Thôi được rồi, thôi được rồi đừng làm rộn"
Trương Cầm rất bắc đắt dĩ,
" Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi săn man thú"
Những người còn lại cũng biểu thị tán thành, Hồ Nam hỏi:
" Đoàn trưởng, chúng ta đi đâu đây?"
" Đừng gọi ta đoàn trưởng nhìn tuổi của ngươi so với Uyển Nhi không sai biệt lắm gọi ta Cầm tỷ tỷ đi,"
Trương Cầm vốn muốn bảo Hắn gọi thẳng tên mình nhưng lặng lẻ hỏi Đông Phương Uyển Nhi tuổi hắn, vội vàng sửa lời.
Nói rồi nàng nhìn tất cả mọi người:
" Hôm nay còn sớm chúng ta đi về phía trước xem xem có thể Thu hoạch được gì nữa không"
" Đồng ý"
" Ta cũng không có ý kiến"
"..."
Thấy mọi người không ai có ý kiến Trương Cầm dẫn đầu đi về hướng tây 3 người còn lại cũng vội vã theo sau.
Thấy mọi người đi phía trước không có chú ý, sau lưng Đông Phương Uyển Nhi lặng lẽ mèo meo lại gần chọc chọc cánh tay hắn hỏi nhỏ:
" Ngươi hôm nay rất tức giận sao?"
Hắn nhìn nàng một cái cũng không trả lời,
Nàng tức giần phồng lên má đá hắn một cái:
" Uy hỏi ngươi đâu, sao lại không trả lời?"
Hồ Nam cũng không quay đâu lại lạnh nhạt trả lời:
" Đúng vậy, ta tức giận, phi thường tức giận"
Đông Phương Uyển Nhi đạt được hắn khẳng có 1 chút tiểu tiểu vui mừng nhưng nàng lại lo lắng hỏi:
" Ngươi hôm nay chém cánh tay tên kia sẽ không có chuyện gì chứ?"
Khí thế hắn chợt bộc phát ra sát khí lạnh lẽo toả ra 4 phía mấy người phía trước bất giác lạnh run nhưng cũng hiểu chuyện gì nên cũng không có nhìn lại, phía sau Đông Phương Uyển Nhi chỉ nghe hắn lạnh lùng nói 1 câu:
" Hắn nên may mắn vì lúc ngươi đang ôm ta nên ta tỉnh táo lại 1 chút nếu không hắn hiện nay là 1 cổ thì thể"
Bước chân của nàng ngừng lại đôi mắt hơi đỏ lên, hắn nghi hoặc xoay đầu lại nhìn nàng thu lại khí thế trở về với bộ dáng lưu manh hỏi:
" Làm sao dậy Uyển Nhi muội muội có phải cảm động lắm không? có phải có xúc động hiện tại muốn gả cho ta hãy không?"
Đang cảm động Đông Phương Uyển Nhi nghe được hắn lưu manh lời nói, thoáng chốc sự cảm động không còn sót lại chút gì hung hăng đạp hắn 1 cước:
" Không biết xấu hổ"
Nói rồi nàng bụm mặt chạy về phía trước trái tim còn đang đạp loạn, Hồ Nam nhìn bóng lưng của nàng cười hắc hắc 1 cái rồi nhìn về phương hướng Cao Tiến đám người rời đi như có điều suy nghĩ.