Chương 5 Minh Kiếm Môn
Đi tới 1 nơi hẻo lánh trong rừng đoàn người dựng lại nghĩ ngơi Đông Phương tiểu thư thì là liên tục càm ràm:
" Không được, không được ta không đi nổi nữa Trương Cầm tỷ tỷ ta không còn cảm nhận được chân của mình rồi"
Nghe nàng càm ràm Hồ Nam đôi mắt sáng lên mặt dày mày dạn tiến tới bày ra vẻ mặt ân cần tiến tới hỏi:
" Uyển Nhi muội muội hay là đễ ta bóp chân cho muội"
"Cút, ai cần ngươi lo"
" Cái kia hay là lát nữa ta cõng muội a không cần thù lao chỉ cần muội hôn ta 1 cái là được"
Đông Phương Uyển Nhi đỏ mặt đạp hắn một cước:
" Cút"
Nàng xê dịch cái mông tránh xa tên háo sắc suốt lợi dụng chiếm tiện nghi của nàng,mọi người một mặt im lặng nhìn đôi oan gia này trên đường đi cứ 1 đoạn thời gian là lại cãi nhau họ đã sớm c·hết lặng với cảnh tượng này, Hồ Nam vốn định trêu chọc nàng thêm vài câu lại bổng nhiên nhìn về một phía quầy sang nói vơi đoàn người:
" Mọi người ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ quay lại"
Đoàn Trưởng Trương cầm cũng không đễ ý đang miệt mài xoa đôi chân của mình tùy ý gật đầu:
" Ừm, nhanh lên 1 chút chúng ta sắp xuất phát"
Một bên Đông Phương Uyển Nhi gặp hắn muốn đi vội vàng hỏi:
" Ngươi định đi đâu vậy?
Hồ Nam tùy ý trả lời nàng:
" Ta đi vệ sinh, thế nào? Ngươi muốn đi chung sao?
Đông Phương Uyển Nhi thẹn quá thành giận cầm 1 hòn đá ném hắn:
"Tên vô lại ngươi mau cút"
Nàng không dùng huyền khí chỉ tùy tiện ném 1 cái hắn dễ dàng né tránh cười hắc hắc rồi đi vào trong rừng.
Nhìn Hồ Nam khuất bóng 1 đám nữ nhân lại bắt đầu bát quái xúm lại Đông Phương Uyển Nhi hỏi:
" Nè Uyển Nhi muội muội, muội với Hồ Nam là thế nào vậy"
" Không có thế nào chỉ là đơn thuần quen biết"
" Hắc hắc, ta hiểu, ta hiểu"
" Vậy hai người làm sao quen biết"
"Gia tộc của ta và hắn cách không xa từ nhỏ đã quen biết"
Một nữ tử khoa trương chế miệng nhỏ:
" Oa, thì ra là thanh mai trúc mã a "
" Oa, thật hâm mộ a Uyển Nhi muội muội có thành mai chúc mã đẹp trai như vậy"
" Có gì mà phải hâm mộ hắn suốt khi dễ ta chọc cho ta tức giận"
"Được 1 tiểu soái ca khi dễ ta tình nguyện bị hắn hung hăng khi dễ a"
"..."
"..."
Lúc này vẫn giữ im lặng Trương Cầm thọt vô 1 câu:
" Vậy muội có thích hắn hay không"
Lúc này Đông Phương Uyển Nhi trầm mặc cúi đầu nhìn xem chân của mình, 2 bàn chân xoa xoa, 2 bàn tay nhỏ bé vén vén góc y phục, những người còn lại đã hiểu cũng không hỏi thêm gì nữa.
. . .
Bên kia nhóm nữ nhân đang vì thảo luận về mà sôi nổi Hồ Nam không biết hắn đi tới 1 chổ vắng vẻ trong khu rừng nói:
" Dọn dẹp sạch sẽ không?"
Tiếng nói vừa dứt 1 người áo đen xuất hiện trước mặt hắn, quỳ 1 chân xuống cung kính trả lời:
" Bẩm thiếu chủ, đã dọn dẹp sạch sẽ"
" Ừm, làm rất tốt,"
Hắn lạnh nhạt trả lời rồi đưa tay ra trước mặt người áo đen hỏi:
" Đồ đâu?"
... ~ ~ không khí yên tĩnh trong chốc lát tay của hắn cũng đã mõi, hắn để tay xuống chắp tay ra sau lưng hỏi lại lần nữa:
" Đồ đâu?"
Trán của người áo đen ứa xuống mồ hôi nhưng hắn không dám lao chỉ dè dặt hỏi:
" Thiếu chủ, đồ..đồ gì?"
Mặt của Hồ Nam đen nhánh, hắn khống chế cảm xúc muốn hùng hăng đạp người áo đen 1 cước xúc động thành khẩn hỏi hắn:
" Đại ca, không có ai dạy ngươi sau khi g·iết người là phải thu hoạch thành quả sao? như túi trữ vật, linh thạch hoặc thứ gì có giá trị chẳng hạn."
Người áo đen bình tĩnh đãi ngộ:
" A, thuộc hạ mình bạch"
" Minh bạch còn không đi lấy về đây cho ta"
Hồ Nam tức giận đi ra phía sau hắn đạp cho hắn 1 cước.
Hồ Nam đạp không quá dùng sức người áo đen đứng dậy xoa xoa 1 chút dấu giày trên cái mông cười hắc hắc nói:
" Hắc hắc thiếu chủ dạy phải thuộc hạ cái này lập tức ngay"
Hắn hướng về phía Hồ Nam thi lễ 1 cái rồi vọt về nơi thi triển thân pháp thoáng chốc biến mất, nhìn người áo đen biến mất Hồ Nam bắc đắc dĩ nâng chán:
" Nghĩa phụ a, người làm sao dạy dỗ ra được 1 đám thuộc hạ như vậy chứ?"
Nhưng nhớ tới nghĩa phụ hắn đoá này kì hoa đây ra được 1 đám thuộc hạ như vậy là rất bình thường, hắn không khỏi cảm thán:
" Xem ra tương lai khôi phục Minh Kiếm Môn không dễ dàng"
Minh kiếm môn là 1 thế lực xuất hiện trên đại lục mấy trăm năm đó Minh Kiếm Đại Đế Kiếm Hồng Trần sáng lập, minh kiếm môn chỉ thu nhận đệ tử dùng kiếm, sau khi gia nhập thông qua tuyển chọn sẽ chọn ra đệ tử tinh anh đễ truyền thụ cho 1 phần 'Đại Đạo Kiếm Điển' 1 quyển bí điển thông qua cảm ngộ đễ nâng cao kiếm pháp, lĩnh ngộ kiếm ý ngưng tụ kiếm khí, kiếm khí sắc bén thân thủ linh hoạt chiêu thức biến hoá khôn lường nên đệ tử Minh Kiếm Môn thường có khả năng vượt cấp chiến đấu, song phù dung sớm nở tối tàn 100 năm trước 2 đế cấp man thú dẫn đầu man thú đại quân xâm nhập lãnh địa nhân loại, thành trì nơi man thú đi qua tan nát không còn 1 bóng người, số thì di tản chạy trốn khắp nơi số chạy không kịp thì trực tiếp làm mồi cho man thú. Thế lực lớn khắp nơi mượn lý do khác nhau từ chối cứu viện, Minh Kiếm Đại Đế thương sót sinh linh dẫn theo hai vị bán đế và 5000 đệ tử xuất chinh tiêu diệt man thú, Minh Kiếm Đại Đế sức mạnh vô song thiên địa tuyệt luân chỉ một chiêu "Vạn Kiếm Quy Tông" man thú đ·ã c·hết hơn vạn nhưng man thú vô cùng vô tận Minh Kiếm Đại Đế bị 2 man thú đế cấp cuốn lấy nhìn thấy đệ tử của mình lần lượt ngã xuống Minh Kiếm Đại Đế lòng đau như cắt thiêu đốt đế huyết g·iết 2 đế cấp man thú 1 c·hết 1 bỏ chạy đội quân mang thú cũng rút lui, mà Minh Kiếm Môn cũng tổn thất thảm trọng 2 vị bán đế 1 c·hết 1 trọng thương không rõ tung tích 5000 đệ tử tham chiến chỉ còn lại không tới 2000 người, Minh Kiếm Đại Đế dẫn tàn binh tìm vị đại m·ất t·ích sao 10 ngày đêm không tìm được nên dẫn người quay về Minh Kiếm Môn.
Minh Kiếm Đại Đế thiêu đốt đế huyết tổn hao bổn nguyên tu vi trực tiếp ngã về cảnh giới bán đế, thông tin này không biết thế nào đễ lọt ra ngoài.
Chưa đầy nữa tháng sau Vô Ưu Đại Đế của Vô Ưu thánh địa liên hợp thêm 2 thế lực khác mượn cớ Minh Kiếm Môn tồn tại mất cân bằng đại lục, 3 vị đại đế dẫn theo 3 vạn đệ tử của 3 thánh địa vây công Minh Kiếm Môn, lúc này Minh Kiếm Đại Đế dẫn đầu 3 vị bán đế còn lại và không tới 1 vạn đễ tử liều mình kháng địch, sau ba tháng đánh liên tục các đệ tử Minh Kiếm Môn liều c·hết giảy giụa đã g·iết hơn 1 vạn tên đệ tử của 3 thánh địa mà các đễ tử còn lại chỉ còn lại 2 -3 ngàn người Minh Kiếm Môn dẫn đầu là Minh Kiếm Môn đột phá vòng vây chạy tới quận Bách Xuyên cũng tức là Biên Hoang ngày nay, sau nhiều ngày đêm chiến đấu các đệ tử Minh Kiếm Môn dần dần không chịu nổi lần lượt ngã xuống bỏ mình Mình Kiếm Đại Đế nhìn đệ tử lần lượt ngã xuống thì bi thương tột độ hắn ngửa mặt nhìn về vẻ mặt dửng dưng 3 vị đại đế:
" Kiếm Vô Trần ta 1 đời quang minh lỗi lạc, sống không thẹn bản tâm, cuộc đời ta chém g·iết man thú vô số, sống gần 400 năm ta tự nhận mình nhìn thấu nhiều thứ duy chỉ không nhìn thấu được lòng người,"
Hắn dừng lại 1 chút rồi hỏi:
" Các ngươi muốn chiếm được thứ đó?"