Tại một đạo thống cấp ba có tên Lăng Tiêu Các.
Phía trước tông môn trước là một con đường lát đá xanh, hàng trăm bậc thang tựa như trường long nằm ngửa, tiên đằng (dây leo) uốn lượn, suối tiên róc rách.
Tuy nhiên, bầu không khí yên bình và tĩnh lặng ở nơi đây bỗng chốc bị phá vỡ.
“Ai?”
Một nam tử trung niên đội thần quan màu đen trên đầu xuất hiện bên trong Lăng Tiêu Các, sắc mặt uy nghiêm đáng sợ, ông ta chính là Các chủ.
Lúc này, Các chủ đang treo lơ lửng giữa bầu trời, bước từng bước trên đài sen, đạo vận chảy xuôi dưới chân ông ta.
“Hoàng Cẩm Sương.”
Giọng nói mát lạnh tựa như châu ngọc rơi xuống đất, không ẩn chứa bất kỳ âm điệu nào.
Ba chữ này vừa vang lên, tinh thạch vỡ tan thành bột mịn, một thân ảnh váy tím thân ảnh sừng sững tại hư không, ba ngàn sợi tóc tóc đen mượt mà nhảy múa giữa bầu trời không gió.
Dung mạo tuyệt mỹ không tì vết, khí chất cao quý lạnh lùng.
Ngay khi thân ảnh phong hoa yêu kiều này vừa xuất hiện, toàn bộ Lăng Tiêu Các đều bị chấn động, rất nhiều cường giả Thiên Đế lập tức xuất hiện với vẻ mặt sợ hãi.
Các chủ dựng ngược râu tóc, ánh mắt ngập tràn kinh hãi.
Ông ta đường đường một cường giả Tranh Độ một bước, tại sao lại cảm thấy hoảng sợ như vậy?
Hoàng Cẩm Sương là ai? Trong số hàng vạn tinh vực, không ai không biết đến nàng!
Thiên kiêu vĩ đại kinh diễm của thời đại này, sự tồn tại lộng lẫy nhất chói mắt nhất của Thần tộc Thất Quan Vương!
Nàng ta giáng lâm Lăng Tiêu Các, rốt cuộc là vì cái gì?
Đột nhiên.
Tinh vực rung chuyển kịch liệt, tiên hà (mây trời) dày đặc bắt đầu tiêu tán, tất cả năng lượng tạm ngừng chuyển động, toàn bộ tinh cầu đều đang bị cầm cố bởi những lực lượng vô danh.
Rất nhiều Thiên Đế Lăng Tiêu Các trở nên cứng ngắc như pho tượng, bọn hắn phát hiện bản thân không thể động đậy được nữa.
Ngay cả nam tử trung niên cũng không khỏi rùng mình, toàn thân giống như bị trời phạt, tất cả sức mạnh rơi vào trạng thái ngủ say.
Một cỗ quan tài pha lê lấp lánh phiêu đãng bên ngoài tinh vực, thi thể nằm bên trong là một nữ tử đang tỏa sáng rực rỡ.
Nữ tử trong cỗ quan tài đang mặc váy gấm màu xanh nhạt, mái tóc xanh được vấn gọn gàng bằng chiếc trâm cài màu tím, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc bất lực.
“Nàng đang xúc động.”
Trong từ trường hỗn loạn giữa các vì sao trời, một giọng nói già nua vang lên, ẩn chứa một chút trách móc.
“Ừm.”
Hoàng Như Thị khẽ hé môi son.
Nữ nhi và ba cường giả Đạo Quân hộ giá đã gây nên tình thế sóng gió hung hiểm, cũng chỉ vì đổi mới vị trên bảng Vấn Đỉnh.
Nguyên nhân là để vượt mặt tên con rể nghèo hèn kia, không thể bị hắn đè ở phía dưới...
Một người có tâm tư kín đáo, thông minh tuyệt đỉnh Cẩm Sương, nhưng cũng sẽ đánh mất lý trí theo cách này.
“Cũng may là ta không nói cho nàng về chuyện Vô Thiên Yếm Vãn và Thần Đồ Mộng Chi, nếu không thì sự tình sẽ rối tung rối mù đến mức không dám tưởng tượng.”
Hoàng Như Thị than nhẹ trong lòng.
Bầu không khí trong Lăng Tiêu Các tĩnh mịch như hầm mộ âm trầm.
Hàng ngàn vạn đệ tử bày ra vẻ mặt đờ đẫn rỗng tuếch, ai nấy đều giống như xác chết sống dậy. Tuy nhiên, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào nhật nguyệt tinh thần, thần lực toàn thân vẫn bành trướng như cũ.
Chính là Thiếu các chủ.
Nam trẻ tuổi nuốt vị đắng vào cổ họng, cả người từ từ nhô lên.
Cho dù có ngu xuẩn đến đâu, ai nấy đều có thể đoán được ý đồ của Hoàng Cẩm Sương, nàng ta đang bắt buộc hắn phải khai đao.
Thật xui xẻo làm sao …
“Bái...bái kiến Hoàng tiên tử.”
Thanh âm của Thiếu các chủ run rẩy kịch liệt, hắn căn bản không dám nhìn thẳng bộ dáng ưu nhã vô song nà.
Nếu như có thể, hắn thật muốn chắp tay giao ra vị trí ba vạn chín ngàn trong bảng Vấn Đỉnh.
Đáng tiếc không được.
Nữ tử váy tím vẫn vô cảm như cũ, bàn tay ngọc ngà óng ánh vươn về phía tinh hà.
Bỗng nhiên, trời đất vô tận mênh mông xuất hiện tuyết trắng vô ngần, đạo vận
băng hàn cuồn cuộn như sóng thần, tưởng như có thể đóng băng toàn bộ nơi đây vĩnh viễn về sau.
Sắc mặt của Thiếu các chủ trở nên trắng bệch, hắn hoàn toàn không có tâm tư chống cự.
Đây chính là thiên kiêu đứng thứ ba trên bảng Vấn Đỉnh, cho dù nàng đang tu luyện lại từ đầu, nhưng hắn cũng không có tư cách chống lại.
Trước mặt nàng, sự tồn tài của hắn chỉ như con kiến tầm thường.
“Giết!”
Các chủ đội thần quan màu đen khẽ phất ống tay áo, khàn giọng gầm thét, cố gắng loại bỏ cơn khiếp đảm của nhi tử.
Chấp nhận chịu trói cũng chết, chi bằng hung hăng tranh đấu một phen.
Thiếu các chủ kiệt lực khắc chế cơn sợ hãi trong nội tâm, ngửa mặt lên trời rồi thét dài, thân thể hoá thành một thanh kiếm sát phạt vĩ đại, tựa như có thể hủy diệt cả thế giới.
Oanh!
Một hồ nước màu đen hình thành ở giữa mi tâm của hắn, giống như lãnh vực phong ấn, phát ra hào quang chói mắt bành trướng kịch liệt.
Quang hoa ngưng tụ thành một thanh thần kiếm có kích thước trăm vạn trượng, tựa như có thể đập tan băng hàn.
“Tên chó săn biến thái nhà ngươi, còn muốn bò lên trên bản cung sao?”
Nữ tử áy tím khẽ nói trong lòng.
Một đóa băng hoa kỷ nguyên trong suốt như pha lê bao quanh thân thể của Hoàng Cẩm Sương, nàng tựa như chúa tể bất tử thống trị thế giới băng giá, sở hữu thần lực vô biên vô tận, toàn bộ đều đang gào thét vì nàng.
Bùm!
Bông tuyết bay xuống, thanh thần kiếm khổng lồ xuất hiện vết nứt trong tức khắc, tim gan của Thiếu các chủ nứt vỡ thành từng mảnh, hắn còn không kịp thi triển đòn sát thủ thì bị băng hàn đâm xuyên thủng đầu.
Chỉ với một chiêu, thể xác và thần hồn đều bị hủy diệt!