Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 470




Một thanh âm bất đắc dĩ truyền đến từ bên ngoài tinh vực, Hoàng Như Thị thúc giục.

Tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt xanh biếc của nữ tử váy tím bắt đầu tiêu tán, nàng hô to với ngữ điệu thích thú: “Thái Sơ Bắc Vọng, ta muốn giẫm ngươi dưới chân, sau đó hung hăng nhục nhã ngươi!”

Ngay khi dứt lời, bóng dáng vô song xé toạc khoảng không, và ngay lập tức xuất hiện trong thiên hà.

Ba vị Đạo Quân ẩn thân và cỗ quan tài pha lê cấp tốc thi triển đạo pháp bất hủ, ánh sao trở nên ảm đạm trong nháy mắt, toàn bộ vũ trụ chìm vào bóng tối.

Sau khi phá vỡ quy tắc vũ trụ, bọn họ lao đi với tốc độ khủng khiếp, hướng về phía sâu vô tận.

Nữ tử váy tím lấy Tinh La Bàn, ý thức tiến vào dải ngân hà sáng chói, nhìn xem Thái Sơ Bắc Vọng đang nằm bên dưới thân ảnh của nàng.

“Tiện nhân!”

Nàng khẽ nâng chiếc cằm thanh tú, tinh thần dường như vô cùng thoả mãn.

Hoàng Như Thị nằm trong quan tài có chút bất đắc dĩ: “Câu nói kia có ý tứ gì?”

Ầm ầm!

Ánh sáng vàng rực phổ chiếu khắp nơi, vũ trụ tối tăm bị xé tan, từng thân ảnh vĩ ngan lần lượt bước ra.

Một vầng Đại Nhật đỏ rực xuất hiện tại vũ trụ, hào quanh lấp lánh tựa như được đúc bằng vàng ròng.

“Truy!”

Các lão giả tóc vàng đang dâng trào phẫn nộ, tiện tay đập nát từng mảnh tinh thạch, tất cả các vì sao đều bị hủy diệt trước mặt, các loại năng lượng kinh khủng liên tục nở rộ.

Vô số thế lực đạo thống gần đó đều nhao nhao phụ họa với đám người Thiên Đình và Nhật Bất Lạc, phái ra cường giả Tranh Độ truy kích đến tận cùng vũ trụ.

Một khi bắt được Thất Quan Vương dư nghiệt, bọn họ sẽ tạo dựng công lao ngập trời!

Thiên hà vũ trụ phát sinh đại loạn, đủ loại hào quang tinh tú tuôn trào, vô số sao trời nổ tung thành từng mảnh, vết tích đại đạo hỗn loạn lan tràn khắp nơi.

Tin tức Hoàng Cẩm Sương nhập thế đã gây ra một trận sóng to gió lớn khắp hàng vạn tinh vực, chấn động đến vạn vạn sinh linh!

Ngay sau đó, Thái Sơ Bắc Vọng cũng bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió!

“Giẫm ngươi dưới chân, hung hăng nhục nhã.”

Tám chữ này tựa như một cơn sóng thần kỷ nguyên, ngay cả tinh vực thượng đẳng, hay là vùng đất cằn cỗi, tất cả các tu sĩ đều nhai đi nhai lại mãi không thôi.

Đây là một lời tuyên chiến sao?

Không.

Thái Sơ Bắc Vọng còn không có tư cách đứng ngang hàng với Hoàng Cẩm Sương.

Đây vốn dĩ là ý đồ nhục nhã trần trụi!

Nàng ta bày ra tư thế ngạo nghễ tuyệt, lăng nhục thiên kiêu nổi bật nhất của Nhật Bất Lạc trong thời gian gần đây.

Đối với Thất Quan Vương săn giết Nhật Bất Lạc tộc nhân, mọi người nhìn mãi cũng quen mắt, căn bản không có gì kỳ quái.

Có thể nói, ngay cả vòng luân hồi Hoàng Tuyền cũng khó có thể dập tắt mối hận thù diệt vong của mỗi tộc nhân Thất Quan Vương

Còn về lý do tại sao Hoàng Cẩm Sương nhắm vào Thái Sơ Bắc Vọng, điều này lại càng dễ hiểu.

Trong khoảng thời gian gần đây, danh tiếng của kẻ này lên nhanh như diều gặp gió, thân thế lại còn liên quan tới tầng tầng lớp lớp truyền thuyết, cái gì mà sở hữu cổ thụ kỷ nguyên từ trong bụng mẹ, cái gì mà xen lẫn với tinh huyết của sinh linh kỷ nguyên, thiên phú khí vận gần như có thể sánh ngang với phôi thai thiên đạo.

Tóm lại, đề tài nói chuyện phiếm của mọi người hầu như không thể rời xa cái tên Thái Sơ Bắc Vọng.

Tốt thôi.

Ngươi không phải cực kỳ ngưu bức a, vậy thì ta vừa vặn nhục nhã ngươi!!

Trong mắt các tu sĩ thuộc hàng vạn tinh vực, khoảng cách giữa Hoàng Cẩm Sương và Thái Sơ Bắc Vọng xa xôi vạn dặm.

Hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp độ.

Nếu như xem vòng tròn thiên kiêu v là một tòa Kim Tự Tháp, vậy thì Hoàng Cẩm Sương đứng trên đỉnh, mà Thái Sơ Bắc Vọng nằm ở tầng chót nhất, quả thực là sự khác biệt giữa mây và bùn.

Một câu nói nhẹ nhàng của Hoàng Cẩm Sương có thể đạp đổ đạo tâm của Thái Sơ Bắc Vọng, khiến hắn ta hoảng sợ cả ngày.

Tóm lại, một sự kiện huy hoàng như vậy đã khơi dậy tinh thần hóng chuyện của hàng tỷ tu sĩ, ai ai cũng đang chờ mong phần tiếp theo.

Tại trận pháp truyền thống mịt mờ trong màn sương mù, nam tử áo trắng sững sờ thật lâu, cuối cùng mới phun ra bốn chữ: “Gan to bằng trời.”

Chưa kể, nội tâm của hắn còn trào dâng chút ít hưng phấn.

Phương thức tán tỉnh như thế này quả thực là vang dội cổ kim, Từ Bắc Vọng không thể không nảy sinh một tia khoái cảm, phần thân dưới có chút cứng ngắc.

Chân ngọc tuyệt phẩm giẫm đạp, còn hung hăng...

“Hít!”

Thân thể của Từ Bắc Vọng trở nên tê dại, hắn không tự chủ được mà hồi tưởng lại một màn tuyệt sắc ở ao Cửu Châu xưa kia.

Chỉ có tiểu nữ nhân trong khuê phòng mới xấu hổ nói rằng ta yêu ngươi.

Mà lão đại? Nàng có thể thẳng thừng tuyên bố muốn hung hăng giẫm đạp người thương trước hàng vạn tinh vực.

Lời tán tỉnh quá cao siêu!

Chỉ có chó săn mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói này.

Về phần thế giới bên ngoài có nảy sinh hoài nghi hay không, vậy thì tuyệt đối sẽ không.

Đổi lại trước đó, khi thanh danh của hắn vẫn còn mờ mịt không rõ, đám người bên ngoài chắc chắc sẽ cảm thấy hoang mang, tại sao lão đại lại tìm hắn?

Nhưng bây giờ, hắn đang là đối tượng mà Nhật Bất Lạc đang dốc lòng vun trồng, nếu bị Thất Quan Vương săn giết thì cũng là chuyện không thể bình thường hơn.

“Quả nhiên là nương nương.”

Từ Bắc Vọng lấy con rối ra, nắn bóp khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo thành đủ loại hình dạng khác nhau.

Bản tính chiếm hữu đến mức biến thái, nàng nhất định phải xếp hạng cao hơn chó săn, cho nên không tiếc tạo ra biến động ngập trời...