Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 468




Núi xanh ngút ngàn, mưa tiên rả rích, từng tia nước bắn tung tóe khắp nơi.

Trên bầu trời cao ngất, sương vàng tràn ngập, một lão giả tóc vàng mặt mũi nhăn nheo, thân ảnh mơ hồ ngồi xếp bằng trên vầng Đại Nhật sáng chói, khí tức hỗn độn lan tràn xung quanh.

Đây chính là Đạo Quân của Nhật Bất Lạc, sở hữu tuổi thọ sánh ngang đất trời, tu vi vô cùng cao thâm.

Mỗi một câu nói của lão giả, tương ứng với từng đoá sen vàng đại đạo nở rộ trong tinh vực, thúc đẩy trường hà óng ánh chảy xuôi giữa các vì sao trời.

Nam tử áo trắng chắp tay sừng sững, tâm thần đắm chìm bên trong đạo vận, phác hoạ nên từng vết tích của vũ trụ.

Giọng nói hùng hậu như chuông lớn của lão giả đạo âm đột nhiên vang lên.

Oanh!

Một gốc cổ thụ kỷ nguyên trồi lên từ cơ thể nam tử áo trắng, sau đó phát ra ánh sáng vàng kim che khuất bầu trời, nó cắm rễ bên trong thần thổ (đất thiêng) tím ngắt, được tưới tẩm liên tục bởi Sinh Mệnh Nguyên Tuyền.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, cung kính nói:“Vãn bối nhận được ích lợi không nhỏ.”

Tu vi lại tiến bộ không ít, cảnh giới Ngụy Thần đỉnh phong cũng được củng cố triệt để, hắn đã sẵn sàng bước vào cảnh giới Lạc Thần.

“Không kiêu không ngạo, rèn luyện tiến lên.”

Thanh âm tang thương dường như đang vang lên từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ, lại phảng phất gần gũi trong gang tấc.

Thân ảnh lão giả lập tức tiêu tán, cuốn theo khí tức vô cùng tận của cả thế giới.

“Cung tiễn lão tổ!”

Từ Bắc Vọng hô vang rồi khom người thi lễ.

Một vị cường giả Đạo Quân đích thân giảng đạo, hơn nữa còn là chân thân, ông ta chỉ tùy tiện điểm hóa vài câu, cũng đủ để hắn nhận được nhiều ích lợi vô cùng.

Loại đãi ngộ này, hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Lúc trước, hắn đánh vỡ mặt trống khổng lồ của Đài Yêu Quân tại Bắc Cực Thú Liệp, thể hiện “thiên phú” nghiền ép mấy vạn thiên kiêu khác bảng Vấn Đỉnh, thu hoạch đạo cốt bằng ưu thế tuyệt đối.

Kết quả?

Thần tộc cũng chỉ tán thưởng một vài câu, sau đó ban thưởng như thường lệ.

Nhưng sau khi hắn đồ sát bảy Cổ Thần, Thần tộc không chỉ an bài Đạo Quân giảng đạo cho hắn, mức độ đãi ngộ cũng được cải thiện rất nhiều.

Số lượng tiên dược hoàn mỹ, trái Đạo Quả của Tiểu Thế Giới và đủ loại tài nguyên tu luyện khác mà hắn có thể nhận lấy hàng năm đều tăng gấp ba so với trước kia!!

“Quả nhiên, cái gì thiên phú khí vận, cuối cùng vẫn chứng thực trên phương diện đánh nhau.”

“Đánh nhau ngầu lòi, mới là thật ngầu lòi.”

Từ Bắc Vọng tự giễu cợt chính mình, sau đó đưa tay gọi Kim Ô Thần Điểu.

...

...

Tại bốn góc của cung điện, một phiến đá hình thù kỳ dị dâng trào tiên khí tinh thuần mênh mông.

Những viên đá kỳ lạ này vô cùng đặc biệt, chúng từng được tẩy luyện và tạo hình qua rất nhiều kỷ nguyên trường hà. Các tu sĩ có thể thăm dò bản chất sinh mệnh đại đạo thông qua hoa văn bên trên viên đá.

Công dụng lớn nhất vẫn là ——

Thiên nhân hợp nhất, vật ngã lưỡng vong.

(Trời và người là một, vạn vật bị lãng quên)

Cực kỳ ích lợi rất nhiều cho việc bế quan tu luyện.

Không hề nghi ngờ, đây cũng là phần thưởng mà Thần tộc ban cho hắn.

“Cung nghênh công tử.”

Chín nữ bộc quỳ rạp xuống đất, thanh âm ngọt mềm vang lên, đôi mắt đẹp liên tục hiện lên từng tia sáng kỳ dị, tràn ngập ý niệm kính ngưỡng và sùng bái.

Nếu như nói trước kia, các nàng quỳ xuống chỉ vì trở ngại thân phận đối phương, tâm không cam tình không nguyện.

Nhưng bây giờ, ai nấy đều vui lòng phục tùng, sẵn sàng cúi đầu làm nô, có thể trở thành nữ nô của Thái Sơ công tử chính là vinh hạnh vô thượng của các nàng.

Một trận chiến hiển hách thanh danh, không chỉ gây chấn động hàng vạn tinh vực, thậm chí còn kinh động các cường giả bất ở ở nơi tận cùng của vũ trụ.

Không ai có thể tưởng tượng được, công tử rốt cuộc đã làm cái gì để tạo nên chiến tích kinh thiên động địa, chấn nhiếp quỷ thần đến như vậy.

Công tử không những coi thường khoảng cách cảnh giới, thậm chí còn một mình quét sạch bảy tên Cổ Thần, thành tích này quả thực đã vượt qua Vô Cực Nhị lúc trước. Có thể nói, hắn đã tạo nên kỷ lục mới về sức chiến đấu cao nhất trong cảnh giới Ngụy Thần.

“Đứng lên.”

Từ Bắc Vọng tùy ý phất tay áo, bình tĩnh bước vào chỗ sâu nhất trong cung điện.

Hắn cũng không có đắc chí, ngược lại có tự ý thức về bản thân.

Chủ yếu là Cấm Đạo Hoàn quá phù hợp không gian Minh giới, khiến cho sức chiến đấu của hắn tăng lên gấp bội

Nếu như không có Đạo khí này, hắn cũng chỉ có thể chém giết bốn tên Cổ Thần, sau đó giết thêm hai tên khác nhờ vào hai đóa hoa Bỉ Ngạn trên Minh kỳ.

Nếu tiếp tục thiêu đốt huyết dịch hoàng kim, hắn khó có thể giết chết một tên Cổ Thần còn lại. Đến lúc đó, đạo cốt thể nội đạo cốt tự nổ tung, chôn vùi luôn hắn ta thì may ra…

Nhưng giết bốn tên Cổ Thần từ bước đầu, bản thân hắn cũng khó thoát khỏi cái chết…

Từ Bắc Vọng để tay lên ngực tự nhủ, chiến lực của hắn vẫn còn hơi kém hơn phân nửa so với Vô Cực Nhị lúc trước.

Nhưng chênh lệch cực kỳ bé nhỏ, hắn tin tưởng bản thân nhất định có thể đền bù, thậm chí vượt qua.

Thân phận bối cảnh không kém, sao ta lại yếu hơn ngươi được chứ?

Từ Bắc Vọng lấy ra mảnh vỡ pha lê, chuẩn bị tiến vào nền tảng giao lưu của Thần tộc.

Khi tới đây lần đầu tiên, hắn chỉ đứng trong góc giống như một tên lâu la, cảm xúc khi đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Bây giờ đã có chút thành tựu, hắn đương nhiên muốn đi vào đó để trang bức một phen.

Trên một phương diện khác, địa vị hiện tại của hắn đã thăng hạng hơn rất nhiều, để xem có thể tiếp xúc đến thiên kiêu trọng điểm của Nhật Bất Lạc hay không.