Kỳ thật, hắn không muốn tiếp thu cho lắm….
Dựa vào tu vi như bây giờ, hắn chỉ cần tàn sát cường giả Bán Bộ Chí Tôn, thu hoạch thần hồn, đổi thành Minh khí rồi cắn nuốt là có thể nước chảy thành sông mà siêu thoát phi thăng.
Nho gia miệng ngậm thiên hiến lại biến thành miếng gân gà, cũng chẳng còn tác dụng gì.
Nhưng suy cho cùng, nếu hắn từ chối lòng tốt của Khổng thánh nhân thì quả thật không hợp tình người.
Từ Bắc Vọng cũng đã nhìn thấy bút Xuân Thu, nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì hắn sớm đã đoán ra rồi.
Nếu Khổng gia không muốn bị các lão quái vật phát hiện ra khí tức của bút Xuân Thu, thì khả năng lớn nhất là cất giấu nó bên trong pho tượng Thánh nhân.
Đây cũng là một trong những lý do khiến hắn không lựa chọn phương pháp tấn công.
Rốt cuộc, sự tình cũng đã kết thúc viên mãn.
Văn khí giữa thiên địa dần dần tiêu tán, đám học giả trong thành Thánh đều cảm thấy ấm ức, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống dập đầu trước pho tượng đã đổ nát.
“Cung tiễn tiên sư.”
“Cung tiễn tiên sư.”
“Cung tiễn tiên sư!”
Giọng nói nghẹn ngào giống như tiếng chuông Đại Lữ (bảo vật thời Chu), tầng tầng lớp lớp vang đến cuối trời. Bất chấp những thăng trầm của cuộc đời, tiên sư vẫn là một hình mẫu đạo đức bất hủ đời đời trong lòng học giả khắp nơi trong thiên hạ.
“Cung tiễn lão tổ…”
Đám Á thánh của Khổng gia già đi trông thấy, sắc mặt trở nên phờ phạc, nỗi căm ghét và thù hận đối với Từ Bắc Vọng đã tiêu tan từ lâu.
Bọn hắn đã hiểu được dụng tâm của tổ tiên, Khổng gia đã lạc lối mấy vạn năm, đã đến lúc phải tìm lại tâm tính ban đầu.
Ai mà không thích ăn trên ngồi trốc, được người đời ngưỡng mộ? Ai không chìm đắm trong quyền lợi địa vị, khoái cảm muốn gì được nấy?
Nhưng Khổng gia biểu tượng của Nho giáo, là đền thờ [kỷ luật nghiêm minh].
Mạnh tử có câu: Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ. (Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp)
Khổng gia vừa mới gặp nạn, ngoại trừ các học giả của thành Thánh ra thì không còn ai khác chịu ra tay giúp đỡ, điều này đã đủ để chứng minh điều gì đó.
Quả thật, hành động của Từ ác liêu ngày hôm nay có lẽ đã cứu rỗi trái tim của hàng triệu thành viên Khổng gia ở một khía cạnh nào đó.
“Mọi việc đã xong, tại hạ xin cáo lui.”
Nam tử tuấn mỹ trong áo choàng trắng khẽ mỉm cười tao nhã, tư thế lãnh đạm bình tĩnh.
“Đợi đã!”
Á thánh đầu đội chế quan làm bằng trúc bước nhanh lên một bước, cung kính nói: “Ta mạo muội thỉnh cầu Từ công tử viết tặng một bài thơ để đưa vào tổ huấn Khổng gia.”
Ồ!
Các thế lực lớn nghẹn họng nhìn trân trối, ai nấy đều cảm thấy không thể tin được.
Khổng gia chịu tổn thất nặng nề, một Đại Nho Nhất phẩm chết bất đắc kỳ tử, hai Á Thánh mất sạch tu vi, Tà Thực mà bọn hắn cung phục bấy lâu nay đã rơi đài, con át chủ bài mạnh nhất là pho tượng Khổng thánh nhân rốt cuộc cũng sụp đổ.
Mà kẻ đầu têu của những việc này đều là Từ ác liêu!
Nhưng Khổng gia không những không ghi hận mà còn rất biết ơn cảm kích?
Ai nấy đều được mở rộng tầm mắt!
Ngược lại, một số học giả mơ hồ hiểu ra, ai nấy đều rất vui mừng vì Á Thánh đã lấy lại được tấm lòng rộng rãi của mình, điều này phù hợp với tiêu chuẩn của Khổng tiên sư.
Từ Bắc Vọng sững sờ một lúc, nhưng hắn không keo kiệt mà thản nhiên nói: “Cửa son rượu thịt ôi. Ngoài đường xương chết buốt.”
(*) Từ Bắc Vọng đạo văn của Đỗ Phủ =))
“Xin các vị nhớ kỹ trong lòng.”
Ngay khi vừa dứt lời, hắn phất nhẹ ống tay áo, cả người biến mất ở phía chân trời.
Toàn bộ thành Thánh rơi vào tĩnh mịch.
Một bài thơ giản dị, không khoa trương, thậm chí có quăng tám cái sào cũng không liên quan đến cùng tộc huấn (giáo huấn của gia tộc), nhưng nó đã làm chấn động nội tâm người đọc sách, khơi dậy một trận sóng to gió lớn.
Từ ác liêu hoàn toàn không có ý mỉa mai mà chỉ khuyên báo nhẹ nhàng.
Gia tộc có địa vị càng cao, thì càng phải gánh vác trách nhiệm lớn lao.
Cho dù đang ở trên vị trí cao cao tại thượng, cũng đừng bao giờ coi nhẹ bá tánh chúng sinh, bởi vì đó là nền tảng vững chắc nhất của lãnh tụ Nho giáo.
Nhưng câu nói này xuất phát từ miệng của Từ ác liêu, một kẻ chuyên làm những chuyện xấu xa, dù thế nào đi nữa cũng cảm thấy khó xử.
Á Thánh Khổng gia im lặng hồi lâu, hắn vung bàn tay to lên, mười chữ lớn ánh sáng vàng kim rực rỡ xuất hiện ở hư không bên trong Long Môn.
...
...
Phượng hoàng lộng lẫy cố thủ trên bầu trời.
“Meo meo chưa bao giờ gặp người mặt dày vô liêm sỉ như thế!”
Phì Miêu phồng miệng, lớn tiếng hét lên.
“Đúng vậy.”
Từ Bắc Vọng đứng thẳng lưng, phụ hoạ thêm một câu tán thành: “Đám người Khổng gia có tác phong thấp kém, nhưng nếu kịp thời sửa sai thì cũng không tệ.”
Phì Miêu trợn tròn mắt, không nói nên lời: “Meo meo đang nói ngươi đó!”
Đã bắt nạt người ta, còn khiến người ta phải cảm ơn tiểu phôi đản ngươi!
Lương tâm của tiểu phôi đản thật xấu xa!
“Công phu mồm mép lợi hại đấy?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhướng mắt, liếc nhìn hắn.
Chó săn nhìn chằm chằm bộ ngực sữa cao ngất, cẩn thận nói: “Nương nương có muốn thử không?”
“Thử như thế nào?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lãnh đạm nói.
“Ti chức…”
Chó săn chỉ vào đồi núi nhấp nhô, môi mỏng làm động tác hôn môi.
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương nháy mắt trở nên lạnh lẽo, quát lên: “Cút!”