Mảnh hư không bên trong Long Môn tỏa sáng rực rỡ, pho tượng Khổng thánh nhân phát ra âm thanh ầm ầm, giống một con sư tử lớn bị quấy rầy giấc ngủ mà gầm lên giận dữ.
Đúng vậy, Khổng thánh nhân pho tượng đang phẫn nộ, lại giống như đang xấu hổ, thậm chí còn xấu hổ vô cùng.
Một học giả dựng thẳng sống lưng, dùng ngữ khí mạnh mẽ mà công kích những hành động xấu xa của Khổng gia.
Giống như chuột chạy qua phố, người người kêu đánh!
Trong mắt thế nhân, hình tượng của Khổng gia đã trở nên xấu xí và thô bỉ đến nhường này sao?
Trong thành Thánh to lớn, vô số tộc nhân Khổng gia giống như vừa mất đi cả cha lẫn mẹ, sắc mặt dữ tợn xấu hổ lại vừa phẫn nộ khó xử.
Cường giả của các thế lực lớn đến hóng xem náo nhiệt cũng rơi vào trầm tư, âm thầm kính nể Từ ác liêu.
Hắn dám đọc bài thơ này khi đang đứng trong thành Thánh, nơi chú trọng nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ nhất trần đời.
Thậm chí còn ngay trước mặt thần thức của Khổng thánh nhân!
So sánh Khổng gia với con chuột xấu xí vô liêm sỉ, hình ảnh tương phản mãnh liệt này đã tạo ra một cơn địa chấn quét ngang Cửu Châu.
Câu phỉ báng vừa thâm sâu vừa hài hước nhất trên thế gian này. cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi!
Đây là Từ ác liêu bất khả chiến bại!
Đây là Từ ác liêu được thiên đạo chiếu cố!
Thiên phú võ đạo không ai sánh bằng, tài hoa văn đạo cũng vang danh muôn đời.
Sự tồn tại được tạo nên bởi khí chất tương phản giữa bạo lực và tao nhã khiến cho người người đố kỵ!
“Nhĩ tào thân dữ danh câu diệt, Bất phế giang hà vạn cổ lưu.”
(Người thường, danh tiếng dần mai một. Vạn cổ lưu danh được mấy người)
Con người mang theo bản tính kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy, dường như đã coi đây là điều hiển nhiên.
“Đổi trắng thay đen, vu oan hãm hại, danh dự của Khổng gia là để Từ ác liêu bôi nhọ sao?”
Á thánh Khổng gia đầu đội lương quan bằng thanh tre, trên người khoác áo bào tay rộng, tỏ ra vừa xấu hổ vừa giận dữ, khuôn mặt nho nhã căng trướng đến xanh mét.
Một ít tộc nhân khóc lóc thành tiếng, ruột gan như muốn đứt từng khúc, dập đầu nhận lỗi trước pho tượng Thánh nhân.
Vô số người đọc sách trong thành Thánh đều rơi vào bi thương vì không thể phản bác lời nói của Từ ác liêu.
Tội ác mà Khổng gia tích tụ trong năm vạn năm, bọn hắn không cần phải thu thập chứng cứ, già trẻ lớn bé khắp Cửu Châu đều hiều rõ như lòng bàn tay
Nếu nói khó nghe một chút, con cháu đời sau đa phần đều là những con giun bám vào xác chết của tổ tiên, là những vết lở mủ trên cơ thể hoàn mỹ của tổ tiên.
Nhưng ai dám vạch trần điều này?
Các học giả trong thiên hạ không dám phỉ báng đạo đức của hiền thủ Nho gia, Khổng gia càng là dòng dõi đạo giáo đứng đầu thiên hệ, thế lực võ đạo của bọn họ cũng không dễ dàng bị trêu chọc, giống như tấm áo mới đã duy trì mấy vạn năm của hoàng đế.
(*) Hiền thủ trong Nho giáo tương tự như cao tăng trong Phật giáo
Giờ đây, Từ ác liêu dũng mãnh kiên cường, không hề do dự mà xé náy bộ quần áo lộng lẫy ra thành từng mảnh, để lộ một thân hình khó coi bên trong.
“Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.”
Thanh âm tang thương cổ xưa phát ra từ pho tượng thánh nhân, sau đó vang vọng trong trời đất, đánh động vào nội tâm của mỗi học giả, hàm chứa đạo lý không thể tưởng tượng nổi của Nho gia, thậm chí có thể trợ giúp người đọc sách lĩnh ngộ được văn khí.
Bùm!
Giống như sấm sét từ trên chín tầng mây giáng xuống mặt đất, pho tượng khổng lồ vững vàng bị nứt vỡ trong chốc lát. Văn khí vô cùng vô tận, đi cùng với sức mạnh tín ngưỡng và công đức lan tỏa muôn phương, như một đại dương màu bạc hùng vỹ và sôi sục.
“Không!”
Tộc trưởng Khổng gia bị sét đánh lật ngửa, đầu tóc rối bù, gầm rú thê lương.
Ánh mắt của vô số tộc nhân như muốn nứt ra, tim đập dữ dội, nơi sâu thẳm linh hồn tràn đầy ớn lạnh.
“Tiên sư tự bạo a…”
Vẻ mặt của cường giả các thế lực lớn lộ vẻ đau xót, có chút cảm khái.
Thần thức đã hoàn toàn biến mất, và kể từ đó, không ai còn có thể triệu hồi Khổng thánh nhân.
Bang!
Bang!
Bang!
Những người đọc sách có tu vi đang mắc kẹt trong gông cùm xiềng xích như được tắm rửa trong văn khí sôi sục, ai nấy đều trực tiếp đột phá văn đảm.
Những người đọc sách lần lượt tiến lên cấp độ tiếp theo, bàn tay xuất hiện những cuộn giấy hư ảo, bọn họ đang dần dần lĩnh hội sách thánh của nho giáo.
Sức mạnh tín ngưỡng công đức lan truyền hàng triệu dặm, trở về với bách tính phổ thông, tiêm vào cơ thể những đứa trẻ sơ sinh.
Tuy nhiên, tộc nhân Khổng gia, bao gồm những người có dòng máu Khổng gia chảy trong người, đều không thể thưởng thụ được cơ duyên lần này, ai nấy đều bị văn khí sục sôi đẩy lùi.
“Quà tặng của tiên sư!”
Có cường giả thầm than một tiếng, những người đọc sách có đại khí vận sẽ lợi dụng lúc này để đi tìm cơ duyên.
“Thay vì nói đó là một món quà, không bằng nói đây là một lời xin lỗi.”
Lại có cường giả cảm khái.
Rốt cuộc, nếu không uy thế của thánh nhân, liệu Khổng gia có thể phát triển đến địa vị đồ sộ như vậy sao?
Đối với hành vi vô nhân đạo của Khổng gia, các bậc hiền nhân cũng có lỗi ở một mức độ nhất định.
Giờ đây, Khổng thánh nhân hoàn trả tín ngưỡng công đức cho những người đọc sách, xem như đã tẩy sạch những vết nhơ trong những năm qua.
Trên thực tế, ở một khía cạnh nào đó, Khổng thánh nhân cũng đang bảo vệ sức mạnh truyền thừa của Khổng gia.
Hiện giờ, thánh nhân lại sử dựng phương pháp tự hủy diệt cực độ, khiến Khổng gia mất đi chỗ dựa lớn nhất, đồng thời cũng cảnh báo Khổng gia cũng nên rút lui kịp thời để tránh né thảm họa diệt tộc trong tương lai.
Trong lúc các thế lực lớn đang trầm tư suy nghĩ.
Đột nhiên, một lượng lớn pháp lực phun ra từ những mảnh đồng của pho tượng.
Trong phút chốc, tất cả các cường giả đều bị chấn động.
“Thần khí!”
Một nửa cây bút Xuân Thu được cất giấu trong tượng Thánh nhân!
Ầm ầm ầm!
Các loại quy tắc xiềng xích đi ngang qua muốn chiếm Thần Khí làm của riêng.
Nhưng đã muộn.
Khí tức lạnh lẽo trút xuống, bông tuyết đầy trời bao phủ một nửa cây bút Xuân Thu, sau đó chậm rãi nâng nó lên trên cao.
Vài cái lão quái vật cứng đờ trong chốc lát, sau đó cố gắng kìm hãm dục vọng trong nội tâm, khiến cho huyết dịch đang ngo ngoe rục rịch bình tĩnh trở lại.
Không thể tranh!
Trừ phi không cần mạng sống!
Lão nhân Tà Thực thành danh đã lâu, nhưng khi đối mặt với Đệ Ngũ Ma Đầu, ông ta cũng giống như gà đất chó sành, không thể chịu nổi dù chỉ một kích.
Càng không nói đến hậu bối như bọn họ, trong mắt Đệ Ngũ Ma Đầu, bọn họ chỉ giống như loài sâu kiến hèn mọn.