Tại Từ phủ huy hoàng tráng lệ.
“Chỉ với một cái miệng đã có thể khuấy động Càn Khôn, Vọng nhi thật mạnh mẽ.”
Từ Tĩnh ngồi ngay ngắn ở Nho đường, lấy lòng bàn tay vỗ vỗ mặt bàn, vẻ mặt phấn khích không nói nên lời.
Diêu Mạn ôm bụng bầu sắp sinh, bước đi cẩn thận, mím môi cười: “Nhĩ tào thân dữ danh câu diệt, Bất phế giang hà vạn cổ lưu, không hổ là nhi tử của ta, quá khí phách, Thánh ý đều bị rúng động.”
“Đúng vậy.”
Từ Tĩnh gật đầu, khoé miệng không giấu được ý cười. Ông cũng là người đọc sách, đương nhiên biết rất rõ quyền uy của Khổng thánh nhân không thể bị xúc phạm. Tuy nhiên, Vọng nhi dám công kích trực diện, ép buộc Thánh nhân phải tự bạo để tạ lỗi với chúng sinh, chỉ cần điều này thôi đã đủ để Vọng nhi danh chấn muôn đời.
“Chúng ta có đứa con như vậy, cuộc đời này đúng là không uổng phí.”
Từ Tĩnh rót một ly trà, nội tâm cảm khái vạn phần.
Đột nhiên.
“Phải vậy không?”
Một âm thanh trầm thấp lạnh lẽo vang lên từ trên trời cao. Trong phút chốc, một luồng uy áp khủng bố bao phủ toàn bộ Từ gia.
“Hôm nay Từ gia các ngươi, chó gà cũng không tha!”
Cùng lúc đó, một âm thanh nữ tính trầm khàn khàn vang lên, sát khí dường như có thể ngưng tụ thành thực thể mà quét ngang các dãy nhà.
Một nam một nữ đang đứng sừng sững giữa không trung với một chiếc quan tài ở giữa. Nam tử trung niên mang theo ánh mắt tang thương, năng lượng hỗn độn hoà lẫn với khí huyết kinh người lưu chuyển quanh thân.
Ông ta nắm lấy lòng bàn tay run rẩy của vợ mình, suýt nữa không kìm được nước mắt: “Thiên nhi, cha về trễ.”
“Cha hổ thẹn với con.”
Khuôn mặt ông ta biến đổi dữ dội, vầng trán nổi đầy gân xanh, cảm xúc hối hận dâng trào trong nội tâm.
Kinh mạch của Diệp Thiên đã bị vợ chồng bọn họ phế bỏ từ khi hắn còn nhỏ. Hắn ta phải lớn lên trong hoàn cảnh không cha không mẹ, con đường tu luyện cũng vô cùng gian nan, bọn họ đương nhiên có thể tưởng tượng được Thiên nhi đã phải chịu đựng bao nhiêu bất bình và tủi nhục.
Đứa trẻ lớn lên trong gian khổ, chưa được hưởng thụ hào quang thì đã bị Từ ác liêu hành quyết dã man, toàn bộ thân xác và tinh thần đều bị hủy hoại. Khi hai vợ chồng bước ra khỏi hải vực thì mới biết được hung tin, trái tim như đã trải qua hàng ngàn nhát dao, nội tâm đau đớn như bị lăng trì!
Đứa con duy nhất của bọn họ, cứ như vậy mà chết đi, ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không có.
Báo thù!
Nhất định phải tàn nhẫn báo thù!
Nhất định phải tàn nhẫn báo thù!
Bọn họ nhất định phải chém đầu tất cả mọi người trong Từ phủ, thậm chí còn xử lý những người đã từng nhục nhã bắt nạt Thiên nhi. Từng người trong số đó sẽ phải sống không bằng chết!!
“A!”
Khuôn mặt đẹp đẽ của phụ nhân xinh đẹp run rẩy không ngừng, yếu ớt gục xuống bên cạnh quan tài.
Bên trong không có xương cốt, chỉ có một sợi tóc được cắt xuống khi Diệp Thiên còn đỏ hỏn.
Hoàng thành.
Cho dù là tôn thất hoàng tộc, hay là các thế lực đang ẩn nấp khắp lục địa Cửu Châu, ai nấy đều khiếp sợ đến mức câm lặng như ve sầu mùa đông.
Bọn hắn đương nhiên cảm nhận được luồng uy áp khổng lồ và đáng sợ lan tràn từ Từ phủ, một sức mạnh khủng bố đến mức khiến cho tất cả sinh linh phải run run rẩy rẩy, quỳ gối đầu hàng.
Một cường giả Bán Bộ Chí Tôn.
Một cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong, chỉ cần một bước nữa là đạt đến đỉnh cao nhất trong nhân sinh.
Uy lực của vị cường giả Bán Bộ Chỉ Tôn quá mức kinh khủng, tựa như người này đã trải qua mấy kỷ nguyên, nhưng vẫn có thể hiên ngang giữa trời đất.
Rốt cuộc là ai?
Mặc dù Từ phủ đã bị bao phủ trong một màn sương mù dày đặc, nhưng mọi người đều biết rõ một cuộc thảm sát sắp diễn ra.
Cũng dễ hiểu thôi, ai bảo Từ ác liêu gây thù chuốc oán khắp nơi, tên ác liêu dạo chơi sung sướng, nhưng người đáng thương nhất vẫn là cha mẹ hắn.
Kể từ ngày hôm nay, bọn họ sẽ trở thành oan hồn nơi chín suối.
Bởi vì không ai có thể ngăn cản ý chí của đôi vợ chồng cường giả kia!
Điện Tiêu Phòng.
Vũ Chiếu khép hờ đôi mắt phượng, nhìn chằm chằm năm tử áo bào xám ở phía xa.
“Lão nạp biết.”
Lão hòa thượng vốn có phật pháp thâm hậu cũng trở nên khiếp sợ mấy phần.
“Ai?”
Vũ Chiếu vội vàng hỏi.
“Chiến thần Long Huyết, Diệp Thí Đạo.”
Phật Đà lấy lại thần sắc bình tĩnh, nghiêm nghị nói.
“Chiến thần Long Huyết?”
Vũ Chiếu hoang mang.
“Người này đã từng đăng đỉnh Thiên Xu, sau khi ra ngoài, toàn bộ huyết dịch trong cơ thể đều là tinh huyết Chân Long. Năm trăm năm trước, ông ta đã mai danh ẩn tích cùng với phu nhân Tần Linh của mình.”
Phật Đà lời ít mà ý nhiều.
Dù sao đi nữa, sức mạnh của Diệp Thí Đạo cũng không thể miêu tả bằng lời.
“Từ gia có lẽ sẽ phải diệt vong rồi.”
Vũ Chiếu dùng tay gõ nhẹ vào ghế ngồi, khuôn mặt cũng không hề biểu lộ thần sắc vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Bà ta đang suy ngẫm về hậu quả.
Từ gia bị diệt môn dường như là chuyện nhất định sẽ phải xảy ra, nhưnh đến lúc Từ ác liêu phẫn nộ trả thù, liệu bà ta có bị liên lụy hay không?
Thậm chí tất cả đế quốc Đại Càn?
Nếu hắn ta quyết tâm khơi dậy một trận mưa máu, phỏng chừng trăm họ Cửu Châu sẽ rơi vào tình cảnh lầm than.
Từ ác liêu cố tình bày ra bộ dáng tàn nhẫn không quan tâm, nhưng bà vẫn có thể dễ dàng nhận ra lớp ngụy trang của kẻ này.
Càng quyết tâm cắt đứt quan hệ với cha mẹ, thì trong lòng càng coi trọng tình cảm gia đình.
Chẳng qua Từ ác liêu dùng phương thức này để triệt tiêu tai hoạ vì gia tộc mà thôi.