Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 322




Không thể không nói, đai đeo váy còn thích hợp với lão đại hơn so với sườn xám.

Nàng là người cao quý trang nhã, khí chất khó ai vượt qua được, phối hợp với đai đeo váy phong cách tươi mát gợi cảm, hình tượng tương phản này tạo thành một khí chất cực kỳ gợi cảm.

“Đầu óc ngươi đang nghĩ đến thứ kì quái gì thế?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương vuốt vuốt ve mép váy, nhàn nhạt hỏi.

“Chính là nương nương đó…”

Từ Bắc Vọng không chút do dự, trả lời to rõ.

Ngoại trừ đai đeo váy, hắn còn muốn làm thêm áo ni cô, y tá, tiếp viên hàng không…

Đương nhiên, khoảng cách mà lão đại chịu mặc ít nhất phải cả kỷ nguyên nữa. Trong lúc đó, chó săn sẽ tu luyện thần công liếm láp đến mức lô hỏa thuần thanh (cực kỳ nhuẫn nhuyễn), xuất quỷ nhập thần.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn chăm chú một hồi lâu, mới dùng ngữ điệu lạnh lùng nói: “Chỉ có thể may quần áo cho một mình bản cung.”

“Ti chức sẽ luôn cúi đầu, nghe lời răm rắp.”

Chó săn tranh thủ thời gian để cam đoan.

Hắn cảm thấy lão đại đang vui thích, thử yêu cầu một chút: “Nương nương, ti chức có thể hôn lên xương quai xanh của người không?”

“Không thể.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương cự tuyệt.

Mặt mũi chó săn tràn đầy sự thất vọng, động tác rửa chân bắt đầu chậm chạp.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn thẳng hắn một lát, ra vẻ tùy ý nói: “Niệm tình ngươi tặng quần áo cho ta, tạm thời cho phép ngươi thực hiện yêu cầu biến thái kia.”

Vừa dứt lời, chó săn liền rướn người lên.

Hắn không kịp chờ đợi mà xích lại gần, đem môi mình hôn lên xương quai xanh trắng nõn như tuyết, xinh đẹp vô ngần, tựa như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ.

Đáy lòng Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi run lên, má ngọc xinh đẹp đỏ ửng trong nháy mắt.

“Cút đi.”

Nàng giơ chân, đá một cước vào ngực chó săn trong vô thức, sau đó cố gắng khống chế nội tâm kinh hoàng luống cuống bằng ngữ điệu lạnh lùng.

Từ Bắc Vọng lặng thinh, trong đầu hắn liền có một phỏng đoán.

Chẳng lẽ xương quai xanh là khu vực mẫn cảm của lão đại? Nếu không thì sao nàng lại có phản ứng lớn như thế?

“Lần sau không được làm càn như thế này nữa, nếu không thì bản cung sẽ thiến ngươi!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương kéo đai đeo váy đến giữa xương vai, ngữ khí nói lộ ra vẻ uy hiếp.

“Oa, thật là đẹp!”

Phì Miêu nhìn cái đai treo trên váy không chớp mắt, ánh mắt đều lộ rõ vẻ hâm mộ.

“Meo meo cũng muốn!”

Nó trông mong nhìn về phía tiểu phôi đản.

“Cút!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng bác bỏ.

Phì Miêu nắm chặt cái tay nhỏ nhắn, nó đã chịu uất ức nhiều ngày, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Lần trước ngươi đi ngủ còn đái dầm, chăn mền đều ướt đẫm, bị meo meo nhìn thấy rồi!”

Nó không thèm đếm xỉa đến nàng, còn nói rõ thời gian cụ thể: “Chính là cái đêm mà ngươi dẫm lên tiểu phôi đản. Ngươi đã lớn như vậy còn đái dầm, thật đáng xấu hổ.”

Chó săn đứng bên góc tường run lẩy bẩy, gương mặt chấn kinh. Chỉ có trẻ con mới đái dầm, nương nương có dám thừa nhận không?

Ý lạnh lan ra khắp mọi nơi, cảm xúc ở đáy mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương dần biến mất, tà áo bay bay phấp phới.

Ầm!

Con mèo béo ị lập tức bị bay lên trời, không biết đã rơi vào nơi xó xỉnh nào.

“Meo meo sai rồi.”

Trên không trung truyền tới tiếng thét chói tai.

“Ngươi cũng cút đi!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía chó săn, nàng đánh ra một chưởng, chó săn bỗng hóa thành điểm trắng biến mất khỏi bầu tròi

Thẹn quá hóa giận cũng được thôi, nhưng đừng mạnh tay như thế chứ…

Nội tâm của Từ Bắc Vọng không ngừng rên rỉ.

Trong thung lũng hoang vắng chỉ có tiếng chim chóc hót líu lo không ngừng, như đang chế giễu hai tên khốn xui xẻo.

Một người một mèo nằm trên một tảng đá để chữa bệnh cho nhau, quả thật đồng bệnh tương liên.

Mặt mũi Phì Miêu bầm dập, bộ lông trắng tuyết thường ngày đã lấm lem bụi bẩn, khiến người khác không khỏi thương tiếc.

Tthương thế của chó săn nhẹ hơn một chút, hắn chỉ bị gãy mấy đốt xương sườn.

“Vẫn nên nhẫn nhịn.”

Hắn khuyên con mèo ngốc nghếch.

Phì Miêu vẫn còn sợ hãi, đành phải ấm ức gật gật đầu.

Chờ cho đến khi meo meo trở nên mạnh mẽ hơn, meo meo sẽ phản kháng lại sự ức hiếp và bắt nạt của đại phôi đản.

“Ngươi sẽ giúp meo meo chứ?”

Con mèo ngốc chớp chớp đôi mắt to.

Từ Bắc Vọng dứt khoát gật đầu.

Chờ đến ngày tu vi của hắn vượt qua lão đại, hắn nhất định phải cưỡi trên người nàng để trút cơn giận!

“Tuyệt quá!”

Đạt được lời hứa hẹn, Phì Miêu lại nhoẻn miệng cười hì hì, sắc mặt vô cùng mong chờ.

Meo meo sẽ đánh nát mông đại phôi đản, lấy trộm váy vóc và tất da xinh đẹp của nàng, lén lút làm chuyện xấu hổ với tiểu phôi đản.

“Meo meo không lừa ngươi, nàng ta thực sự đái dầm.”

Phì Miêu lại nói về chủ đề này.

Lão đại cao quý lãnh đạm đến đâu thì cũng là nữ nhân, những phản ứng sinh lý kia đều là chuyện bình thường.

Chỉ là quá trơn mềm…

“Tình yêu của ta giống như thủy triều, thuận dòng đẩy ta về phía ngươi, đi sát theo sau, như cơn thủy triều vây quanh ngươi và ta…”

Từ Bắc Vọng tâm tình vui vẻ, ngâm nga bài hát yêu thích của mình.

(*) Yêu như thuỷ triều – Trương Tín Triết

“Khó nghe chết đi được!”

Phì Miêu che tai.

“Đi thôi.”

Từ Bắc Vọng đứng dậy. Khi đang định quay về, hắn đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt xanh biếc khẽ híp lại.

Ông!

Một khối ngọc bội óng ánh long lanh bay ra khỏi chiếc nhẫn hình trăng lưỡi liềm.

Đây chính là món đồ mà hắn đã cướp được trong lúc giết chuột tầm bảo họ Diệp, bên trong còn có ẩn chứa một thần hồn bí ẩn.

Ngay lúc nãy, thần hồn đã thức tỉnh.