Từ Bắc Vọng lạnh lùng quát.
Ngọc bội lóe lên một tia sáng ảm đạm, một ông lão ủ rũ đang lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hồn ảnh run rẩy không thôi.
Sắc mặt Viêm Lão lúc này tái nhợt nhăn nheo, sau khi trợ giúp Thiên nhi đoạt được thể xác con gái của Tần thành chủ, ông ta liền rơi vào trạng thái ngủ say.
Hiện giờ, ngọc bội lại rơi vào trong tay Từ ác liêu, ngày đó…
“Hắn chết rồi.”
Tựa như có thể phát hiện ra sự sợ hãi của tàn hồn, Từ Bắc Vọng khẽ mỉm cười.
Ngữ điệu hời hợt của hắn khiến Diêm Lão như bị sét đánh, thần sắc ông ta càng thêm mờ mịt, nội tâm rơi vào trạng thái đau buồn vô hạn.
Người đệ tử mà ông ta vốn dĩ muốn truyền thừa y bát cứ như vậy mà chết, Viêm Lão đau đớn kịch liệt đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Ta sẽ làm người tốt đến cùng, đưa ngươi xuống địa ngục cùng hắn.”
Từ Bắc Vọng dùng thần niệm công kích, đôi mắt xanh thẳm lấp loé ánh sáng xám trắng.
“Không!”
Viêm lão cố hết sức gầm lên.
“Hứ, đồ nhát gan.”
Phì Miêu nhàn nhã ăn bánh kem, ánh mắt loé lên mọit tia khinh thường.
Mặc dù đã không còn cơ thể để cảm thấy ớn lạnh, nhưng Viêm lão vẫn run rẩy không ngừng, như thể ông ta đang lạc trong một hầm băng.
Trên bờ vực của sự tuyệt vọng, ai mà không sợ chết?
Huống hồ, ông ta thoi thóp sống cho tới bây giờ vì không muốn mấy ngàn năm vất vả của mình hóa thành hư không.
“Ngươi có thể mang lại cho ta những lợi ích gì?”
Từ Bắc Vọng chắp tay sau lưng, mặt không biểu cảm, bình tĩnh quan sát ông ta.
“Lão phu đã từng là Bán Bộ Chí Tôn, tồn tại qua ngàn năm. Vốn kiến thức của ta rất sâu rộng, có thể cung cấp kinh nghiệm tu luyện cho công tử.”
Viêm lão khàn giọng nói to, sắc mặt vô cùng căng thẳng, giống như đang chờ đợi lời phán quyết của số mệnh.
“Ha ha…”
Phì Miêu cất tiếng cười nhạo như chuông bạc.
Nhân loại này, có chút không biết trời cao đất rộng.
Từ Bắc Vọng lắc đầu, đồng thời cũng cảm thấy thú vị.
Sợ là người này cũng đã ngủ đến váng đầu giống như Tuyên Đức Đế
Ta, chó săn, có sự hậu thuẫn của nương nương, chẳng lẽ cần bọn sâu kiến các người chỉ đường?
“Xem ra, ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có.”
Hắn tiếp tục cười hiền, nhưng ngữ khí ấm áp trong giọng nói lại dần dần tan biến.
Sắc mặt Viêm Lão trở nên ảm đạm, nội tâm sợ hãi tột cùng, giống như đứng bên vách núi, sắp sửa chết không có chỗ chôn.
Ông ta đã chứng kiến kẻ này trắng trợn hấp thụ thần hồn ở vực thẳm Lâm Thiên, có vẻ như thần hồn có tác dụng đặc biệt đối với tên ác liêu này.
Bản thân từng là Bán Bộ Chí Tôn, lại càng là vật đại bổ.
Trong thời khắc tuyệt vọng, ông ta mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, lập tức mấp máy môi: “Đây là Côn Sơn?”
Từ Bắc Vọng gật đầu, thản nhiên nói: “Ngươi thấy nơi chôn cất này như thế nào?”
Trong lòng Diêm lão tràn đầy chua xót, ngay cả cơ thể cũng không có, nói gì đến chôn cất.
Khát vọng sống sót đột nhiên bùng phát, ông ta run rẩy van xin: “Từ công tử, lão phu dùng một tin tức trao đổi tính mệnh.”
“Ồ?”
Từ Bắc Vọng nảy sinh hứng thú, mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, chờ đợi điều tiếp theo.
Thành thật mà nói, tác dụng của việc hấp thụ thần hồn quá thấp.
Nếu như hắn mắc kẹt ở Cửu Châu mãi mãi, đòn công kích thần niệm Phệ Thần Kinh có thể nói là bất khả chiến bại, chỉ cần hắn tiếp tục tu luyện đến đỉnh phong, thì muốn giết chết một Bán Bộ Chí Tôn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng nương nương đã từng nói: Phệ thần kinh ở chỉ là công pháp đầu đường xó chợ chư thiên vạn vực, ngay cả một con chó cũng không tu luyện…
Nếu chó săn coi nó như một bảo bối, vậy thì thật xấu hổ biết bao?
Cho nên, nếu thần hồn có thể phát huy giá trị càng lớn, hắn sẽ không lựa chọn hấp thụ.
Viêm lão im lặng nửa ngày, cố lục lại trí nhớ.
Một lúc lâu sau, ông ta nhớ lại, lo lắng nói: “Năm nghìn năm trước, ta từng đến Côn Sơn, chiến đấu cùng với lão tổ của Đệ Ngũ thị. Lúc đấy, vị lão tổ kia đã sống hơn ba nghìn năm.”
Viêm lão vừa dứt lời, Từ Bắc Vọng nhíu mày.
Các cường giả đứng đầu của Cửu Châu, cho dù có sử dụng bao nhiêu thuốc tiên đan dược đi chăng nữa, thì tuổi thọ của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là hai nghìn năm, tuyệt đối không thể sống tới ba nghìn năm.
“Ngoài ý muốn?”
Hắn hỏi.
Viêm Lão kiên quyết nói: “Hắn ta tu luyện bí pháp đặc biệt, cơ thể ẩn chứa hai thần hồn Bán Bộ Chí Tôn, cấy ghép kéo dài tuổi thọ từ đó.”
Giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Nghe vậy, Từ Bắc Vọng cuối cùng cũng rút ra được điểm mấu chốt.
Theo ý của ông ta, lão tổ Đệ Ngũ dựa vào thần hồn để kéo dài tuổi thọ, chỉ cần thần hồn trong cơ thể tiếp tục tăng lên, liệu ông ta còn có thể sống đến bây giờ hay không?
“Từ công tử, tin tức này có giá trị không?”
Viêm lão nơm nớp lo sợ, trong lòng lo lắng khó bình tĩnh. Suy tính của ông ta rất đơn giản, bản thân chỉ là một thần hồn, mà lão tổ Đệ Ngũ lại có nhiều như vậy.
Ánh mắt Từ Bắc Vọng lóe lên vài cái, bình tĩnh nói: “Tạm thời tha cho ngươi một mạng.”
Trong sân, Đệ Ngũ Cẩm Sương ngồi đung đưa trên xích đu, sắc mặt vẫn đỏ ửng, xinh đẹp như ánh nắng lúc hoàng hôn. Đột nhiên cảm giác được khí tức của một người một mèo, nàng đột nhiên biến sắc ngay lập tức.
“Nương nương, ti chức đã hung hăng dạy dỗ Phì Miêu một trận rồi. Nếu nó lại dám nói dối nương nương, ti chức sẽ không tha cho nó!”
Chó săn còn chưa hiện thân, thanh âm nịnh nọt đã truyền đến.
Phì Miêu đứng thẳng, cái đầu nhỏ cúi xuống, mím miệng nói: “Tỷ tỷ, meo meo không nên nói lung tung.”
Ngươi rõ ràng đái dầm rồi, meo meo đánh không lại ngươi, cho nên tạm thời nhẫn nhịn.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm Phì Miêu, con ngươi phát ra tia sáng sắc bén.
“Meo meo đi nhận phạt.”
Phì Miêu chạy đến góc tường đối diện hối lỗi.
“Nương nương, ti chức tìm được một tàn hồn Bán Bộ Chí Tôn, ông ta…”
Vừa nói một nửa, liền bị chặn đứng.
“Lấy đèn lồng ra.”
Giọng điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng.
Đèn lồng?
Từ Bắc Vọng thoáng bối rối.
Nếu không phải lão đại nói tới, hắn gần như đã quên mất món đồ Minh khí ma quái này.
Sau khi tận tâm tận lực với tinh hoa Cổ Thần, hắn hoàn toàn không để ý tới công dụng Minh khí.
“Phế vật.”
Chân ngọc của Đệ Ngũ Cẩm Sương giẫm lên lồng ngực của chó săn, lạnh lùng nói: “Đối với ngươi mà nói, hàng vạn trái tim Cổ Thần cũng không có gì sánh được với chiếc đèn lồng này.”
Cái gì?