Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 321




Từ Bắc Vọng thở dài một tiếng.

Đã ôm đùi lão đại thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn phải nhờ con mèo ngu xuẩn này.

Sau khi kiểm chứng suy đoán mỗi lần tăng tu vi đều sẽ đón nhận một lần thiên kiếp, nếu hắn chỉ dựa vào bản thân hắn thì rất khó có thể thoát được, nhưng có con mèo ngu xuẩn ở bên cạnh, chuyện này lại dễ như trở bàn tay.

Cảm giác ăn bám thật sự rất sảng khoái.

“Ngươi nghĩ gì mà cười ngây ngô thế?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc xéo nhìn hắn, ánh mắt lại tăng thêm phần lạnh lùng.

Từ Bắc Vọng lấy lại tinh thần, nhìn lại thiên kiếp đang dần tan biến, Phì Miêu sờ sờ cái bụng tròn vo của nó nấc lên một cái.

...

...

Trên núi đồi rải đầy hoa quế, tiếng ve sầu vang dội muôn nơi.

Trong một khu rừng cực kỳ yên tĩnh, cảnh sắc tuyệt đẹp như tiên cảnh.

“Tiểu phôi đản, mau đến thăm khuê phòng của meo meo đi.”

Phì Miêu quen đường thuộc lối, nó dẫn hắn tới một gian phòng màu hồng được bày biện vô cùng sạch sẽ, trên vách tường đều là những hình vẽ xiêu vẹo của nó.

Từ Bắc Vọng không có hứng thú với gian phòng của Phì Miêu, hắn hỏi: “Phòng của nương nương ở đâu?”

“Đi qua đây.”

Giọng điệu lạnh lùng từ phòng sát vách.

Từ Bắc Vọng không để ý tới ánh mắt ai oán của Phì Miêu mà vui vẻ chạy đi.

Nơi đây có bố cục tương tự như tẩm điện của cung Thái Sơ. nhưng đồ vật trang trí đơn giản và thanh nhã hơn nhiều, thậm chí còn có một giá sách lớn đằng sau tấm bình phong.

“Rửa chân cho ta.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lười biếng dựa lưng vào đệm, hờ hững nói.

“Tuân lệnh.”

Chó săn lấy một thùng rửa chân, linh tuyền vạn năm, ba bình sữa Bình Linh, các loại tiên thảo, cùng với vài cánh hoa từ chiếc nhẫn trên tay

“Nương nương, mời nhấc chân lên.”

Hắn vừa ân cần lại vừa mong chờ.

Đệ Ngũ Cẩm Sương vuốt cằm một cái, đặt một bàn chân vào bồn rửa. Chó săn khẽ nâng chân ngọc rồi rót linh tuyền lên.

Dù đã được vuốt ve bàn chân rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn yêu thích không nỡ buông tay, mỗi tấc thịt hoàn mỹ tinh khiết, trắng nõn như mỡ đông.

Đặc biệt là những ngón chân mềm mại, khiến hắn thèm nhỏ dãi….

“Thiếu nữ ở thánh địa Đại Diễn kia thật sự là mỹ nhân si tình.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương điềm nhiên như không có việc gì, chỉ khẽ mở môi đỏ.

“Ai?”

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng xoa nắn ngón chân rồi ngẩng đầu với một gương mặt mờ mịt.

Thần sắc Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên âm trầm, híp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Chó săn bó tay rồi.

Hắn vội vàng lảng sang chuyện khác, thần thần bí bí nói: “Nương nương, ti chức đã tự tay làm ra một bộ quần áo.”

“Ồ?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng đuôi mắt, có chút hứng thú nói: “Cho bản cung xem.”

Nhân lúc lão đại đang bị hấp dẫn, chó săn lập tức lấy ra một đai đeo váy từ chiếc nhẫn.

Một tháng trước, hắn đã dành thời gian mà tỉ mỉ cắt may món đồ này.

“Là một miếng vải thế thôi sao?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương như cười như không.

Từ Bắc Vọng chững chạc đàng hoàng nói: “Vì ti chức cho rằng, đai đeo váy sẽ thể hiện dáng người hoàn mỹ của nương nương triệt để nhất.”

Phép khích tướng vụng về lại có hiệu lực, Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

Chó săn nắm chặt ngón chân không buông, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ti chức mặc cho nương nương được không?”

“Ngươi có thể thử một chút.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo.

“Ồ.”

Chó săn biết điều, lập tức lui ra.

Nội tâm lúc này của hắn ẩn chứa niềm vui nho nhỏ, trong lòng tràn đầy mong đợi, khẩn trương đến mức đi qua đi lại mấy chục lần.

“Hừ!”

Phì Miêu nằm trong chăn, liếc mắt dò xét hắn.

Meo meo khinh bỉ ngươi!

Đợi thêm một lát, Từ Bắc Vọng không nhịn được nữa mà xông thẳng vào bên trong.

Trong nháy mắt, ánh mắt hắn mắt lộ ra sự kinh ngạc tột cùng, ngơ ngác nhìn chăm chú nữ tử trước mặt mình.

Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp chớp mắt hai lần, sau đó thận trọng nâng cằm.

Đai đeo váy cực kỳ hợp với nàng, trướng ngực nảy nở, bờ mông cong cong, cái eo nhỏ nhắn dường như thu gọn bằng một cái nắm tay.

(*) mọi người search “corset dress” để hình dung cho dễ nha =)). Gu thời trang của Từ ác liêu cháy thật sự =))

Có người nói, xương quai xanh của người phụ nữ là bộ phận gợi cảm nhất.

Đương nhiên, Từ Bắc Vọng cho rằng đôi chân ngọc ngà của lão đại mới là báu vật quý giá nhất thế giới, nhưng hàng xương quai xanh của nàng lại có sức mê hoặc trí mạng.

Nông sâu vừa đủ, đường cong rõ ràng, hai bả vai mượt mà, tạo thành hiệu ứng tuyệt vời nhất cho thị giác.

“Nương nương thật đẹp.”

Từ Bắc Vọng nói với ánh mắt si mê.

Trong con ngươi Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên ánh sáng sâu kín, nàng thản nhiên nói: “Chỉ là đẹp thôi sao?”

“Tuyệt đại giai nhân, đẹp như tiên nữ.”

Chó săn lại bổ sung.

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương lại lạnh đi, nàng lạnh giọng nói: “Tiên nữ thì tính là thứ gì chứ?”

Chó săn: “...”

Cũng đúng, cái gọi là tiên nữ trong mắt lão đại, so với sâu kiến không khác biệt lắm, nên hắn so sánh như vậy chính là đã sỉ nhục nàng rồi còn gì.

Nhưng ta chỉ là ví von thôi mà…

Từ Bắc Vọng bắt đầu tìm lí do thoái thác, giọng nói trầm bổng mà du dương: “Nương nương hoàn mỹ không có một tì vết, thiên tiên cũng không đẹp bằng, vạn năm mới có một mình nàng.”

Vừa dứt lời, sống lưng chó săn lạnh hẳn đi, hắn đã khơi gợi lại kí ức vốn nên bị khóa chặt.

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ trong lòng ngươi, dung mạo của bản cung chỉ có thể tồn tại trong vạn năm?”

Nội tâm chó săn không ngừng lẩm bẩm, người này thật khó hầu hạ.

Hắn suy nghĩ một hồi lâu, xoay người rồi nhỏ giọng nói: “Nhìn nương nương lâu một chút, ti chức khó ức chế được xúc động.”

“Làm càn!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương quát lên, nhưng vùng da giữa mí mắt đã giãn ra, ánh sáng sắc bén trong đáy mắt cũng dần tiêu tán.

Nàng chậm rãi nheo đôi mắt đẹp lại, cảnh cáo nói: “Bản cung không thích bộ dạng thấp hèn của ngươi.”

Chó săn khúm núm gật đầu: “Là… Là… Ti chức đã tận lực khắc chế, chỉ là mị lực của nương nương quá lớn.”

“Tiếp tục.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương ngồi xuống một lần nữa, quan sát ánh mắt dục vọng của chó săn.

Rãnh sâu trắng nõn phơi bày lộ lộ, nhưng trong mắt Từ Bắc Vọng lại là một mảng mông lung.

Đáng chết, tu vi của hắn bị nàng áp chế.

Chó săn có thể thị dâm được hay không cũng đều do tâm trạng của lão đại.