Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 105




Thủ phụ đế quốc là Trương Thái Nhạc, một người đã trải qua bãi bể nương dâu già dặn sự đời, bây giờ lại chỉ nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ thiếp đi.

Đông đảo quần thần còn lại,người thì thương xót, người thì trơ trẽn, cũng có kẻ không nhịn được mà tỏ ra mừng rỡ, nhưng chung quy đều im lặng không nói một lời.

Cho dù điện hạ có phải gánh nỗi oan khuất ngập trời, cũng là kiếp nạn khó thoát của hắn.

Trong số công hầu triều đình đang có mặt ở đây, không ai có thể cứu nổi một kẻ sắp chết, nếu ra mặt nói câu công đạo cho hắn thì có khi bản thân sẽ phải nhúng chàm tanh hôi.

Thiên Hậu đã đeo dây thòng lọng tròng vào cổ Triệu Vương rồi, cạnh đó còn có tên Từ ác liêu lạnh nhạt vô tình.

Ai dám coi thường sức mạnh của tên ác bá này chứ?

Hắn ta chính là đại diện của Hoàng Quý Phi!

Loại phép thuộc thần thông có thể che lấp kí ức này, nhất định là do vị hoàng quý phi thần bí kia tạo ra

Không có chỉ ý của nàng ta, vây cánh dưới trướng nàng sẽ nhất trí ủng hộ Từ ác liêu sao?

Con người của Từ ác liêu, thật sự quá đáng sợ!

Trên phương diện võ đạo, hắn ta càn quét ngang dọc các thiên kiêu cùng thế hệ, doạ cho Khương Thái Tử trên bảng Thanh Vân sợ đếc mức không dám ứng chiến.

Nhưng không ngờ lòng dạ thủ đoạn của hắn ta cũng thật nghịch thiên, hời hợt nhấc tay cũng có thể lật đổ cả Triệu vương!

Một kẻ đáng sợ đến mức này, đương nhiên phải trở thành tâm phúc của hoàng quý phi nương nương rồi, không phải sao?

Khung cảnh tịch mịch nơi quan trường bị phá vỡ.

Vũ Chiếu nhìn xung quanh điện, trầm giọng nói: “Triệu vương mưu nghich, tội này đáng tru di, các ngươi dị nghị cái gì?”

Ai nấy đều im bặt.

Bầu không khí nặng nề kéo dài rất lâu, một vị lão thần run như cầy sấy nói: “Khẩn cầu thiên hậu xét soi, khoan thứ cho tội lỗi của Triệu vương.”

Vũ Chiếu nhìn chằm chằm ông ta, thẳng thừng từ chối: “Kẻ làm con lại ôm lòng mưu nghịch, chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh thiên địa bất dung; ta đang đại nghĩa diệt thân, có gì không thoả?”

Nàng ta phải diệt trừ chướng ngại trên con đường tiến lên phía trước của mình, sau đó phô bày quyền uy không ai sánh bằng trước mặt tất cả hạng người trong thiên hạ!

Đối diện với sắc mặt thanh sắc câu lệ (cực kì nghiêm khắc) của Thiên Hậu, lão thần chán nản cúi đầu.

....

....

Tại phủ đệ Triệu vương, trong gian thư phòng tối đen chật chội.

Hoàng tử đế quốc trước kia phong độ đường hoàng bây giờ đầu bù tóc rối, nằm sấp trên mặt đất, cuộn mình giống một con tôm.

Tứ chi hắn ta giẫy giụa, thân thê run rẩy, tinh thần sụp đổ, nội tâm tứa máu!

“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do…”

Cơ Vô Đạo nhìn thấy bản thân giống như một con bươm bướm yếu đuối bất kham, chỉ biết giãy dụa vô vọng trong thiên la địa võng

Còn Từ ác liêu lại là người đang nắm giữ của tấm lưới này.

“Tại sao?”

Tiếng thét sắc bén, đinh tai nhứt óc tựa như âm thanh móng tay cào lên vách tường.

Binh—

Cửa thư phòng bị đẩy mở, Cơ Vô Tật đi vào bên trong.

“Hoàng huynh, tại sao ngươi lại mưu phản?”

Thần sắc hắn ta có chút tiều tuỵ, lên tiếng chất vấn bằng giọng nói khản đặc.

Cơ Vô Đạo giống như túm được cỏ cứu mạng, túm chặt lấy đùi Cơ Vô Tật, khóc lóc cầu tình: “Là ta xui khiến Vương Tung Sư nguyền rủa Từ ác liêu để rửa hận, hắn ta mới thật sự là phản tặc Tự Ma.”

Cơ Vô Tật nhìn chằm chằm vào cặp mắt lồi ra của hoàng huynh, trông Cơ Vô Đạo lúc này giống như một con cóc tuyệt vọng.

Ai cho ngươi cái dũng khí nhắm vào Từ ác bá, vết xe đổ của Vũ gia còn chưa đủ để cảnh tỉnh ngươi sao?

Ngay cả đại tông sư Vũ gia cũng không thể giết chết Từ ác liêu, khiến cho phụ nhân soán quyền đoạt vị kia đành phải gánh chịu nhục nhã ngay tại Thừa Thiên Môn!

Bây giờ, đổi lại là huynh, kết cục có thể xem như đủ thê thảm.

“Vô Tật, nhanh… nhanh đi tìm đế sư.”

Sắc mặt Cơ Vô Đạo không còn một giọt máu, nỗi sợ hãi tuyệt vọng khiến tứ chi hắn ta lạnh toát, răng lợi va vào nhau tạo ra tiếng lập cập.

Cơ Vô Tật khom người cúi xuống, siết chặt cánh tay hắn ta, giọng nói âm vang hữu lực.

“Hoàng huynh, huynh an tâm đi, vợ con của huynh cứ để đệ lo.”

Nghe thấy vậy, Cơ Vô Đạo trán nổi gân xanh, gầm thét: “Nghiệt súc, ngươi điếc sao? Ta bảo ngươi lập tức đi tìm đế sư!”

Giọng nói gần như phát điên.

Hắn không muốn chết.

Hắn là hoàng trưởng tử của Đại Càn, hắn phải thừa kế hoàng vị, trở thành nam nhân quyền thế nhất thiên hạ.

Hắn sao có thể chết được chứ!

“Ha ha ha ha ha…”

Cơ Vô Đạo lại ngửa đầu cười điên cuồng.

Tiếng cười này thê lương đến mức khiến cho Cơ Vô Tật cũng cảm thấy rùng mình.

Điên rồi… Cơ Vô Tật lắc đầu, không muốn nhìn dáng vẻ bần cùng của huynh trưởng, dù sao thì Cơ Vô Đạo cũng là ruột thịt.

“Cơ gia sẽ hết sức bảo vệ hoàng tẩu cùng mấy vị chất nữ. Còn những chất nhi còn nằm trong tả lót thì đệ cũng bất lực vô năng rồi.”

Thốt xong câu này, Cơ Vô Tật tuyệt tình rời khỏi.

Hai mắt Cơ Vô Đạo trợn tròn, đột nhiên đâm đầu vào trong vách tường.

Đùng!

Cảm giác đau đớn trong nháy mắt truyền sâu vào đầu óc, mỗi tấc da thịt trên thân thể tản ra cảm giác đau nhói.

“Buông tha ta có được hay không?”

Hắn ta khóc không thành tiếng, cảm xúc hối hận quét sạch cơ thể, cơ hồ bóp nghẹt hắn đến ngạt thở.