Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 106




Lúc này, tộc nhân Cơ thị đã tụ tập đông đủ tại đây, sắc mặt ai nấy đều âm trầm như mất sổ gạo.

“Chư vị trưởng bối, nếu như độc phụ thừa cơ phát động một trận thanh trừng quy mô lớn, vậy quan viên ủng hộ hoàng huynh đều sẽ bị trục xuất, thậm chí tôn thất vương gia đều sẽ gặp liên luỵ, bị đuổi cùng giết tận.”

Cơ Vô Tật cúi thấp đầu, thanh âm khẩn thiết.

“Vô Tật, ngươi có ý gì? Ngồi nhìn Vô Đạo bị độc phụ giết hại sao?”

Một ông lão râu tóc bạc phơ khí tức cuồng bạo, không kiềm được phẫn nộ.

Cơ Vô Tật quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc: “Khẩu cung của tà mà đã bày ra ở đây, không thể kháng án được nữa, tôi không muốn bị hoàng huynh liên luỵ.”

Ông lão trừng mắt nhìn hắn, sắc diện méo mó.

“Vậy để lão phu rút hồn của tên Từ ác liêu đó, hoàng tộc Cơ thị là chúa tể của Đại Càn, há có thể để cho một tên dân thường chèn ép?”

Lời nói vừa dứt, khung cảnh im bặt.

Tộc nhân Cơ gia gắt gao khống chế phẫn nộ, chân khí bên trong cơ thể dần mất đi khống chế.

Có Đệ Ngũ Ma Đầu bảo hộ, ngoại trừ đế sư tự mình xuất mã, ai dám làm gì Từ ác liêu?

Nhưng một khí Cơ gia khiêu khích đến Đệ Ngũ Ma Đầu, sau đó dốc toàn bộ sức mạnh tiềm tàng để chống đỡ, vậy thì kẻ được lợi lại là độc phụ nhiếp chính kia!

m mưu của Từ ác liêu đúng là thâm độc!

Vì để đưa Vô Đạo vào chỗ chết, mà tính toán đến cùng cực!

“Đáng chết!”

Một vị thân vương tức đến mức sùi bọt mép, hận không thể chặt Từ ác liêu ra thành trăm vạn mảnh, moi tim móc ruột độc phụ nhiếp chính kia!

Chính ngay lúc này.

“Chư thần của Nội Các cùng với Lý Uyển Dung đã đi đến phủ đệ Triệu Vương.”

Một tên thái giám hớt ha hớt hải chạy đến bẩm báo.

Tộc nhân Cơ thị giận muốn nứt cả tim gan, độc phụ như vậy là đang muốn ban độc dược ngay lập tức a!

Dù mọi người đã cố tình đè nén, nhưng tiếng khóc than vẫn lọt ra bên ngoài.

Quần thần lắc đầu thở dài, Lý Uyển Dung hiên ngang bước vào phủ đệ.

Chính điện ngổn ngang hỗn độn, gốm sứ, bàn ghế, chén trà đều vỡ làm đôi, còn Cơ Vô Đạo đang nằm vô hồn dưới đất.

Hắn đưa tay vuốt lại mái tóc bù xù, sau đó kinh ngạc nhìn quan to quan nhỏ rồi yên lặng rơi nước mắt, ngữ khí vừa đau đớn vừa bất lực: “Cơ Vô Đạo ta là nhi thử của Hoàng đế Đại Cà, khẩn cầu một con đường sống.”

Mọi người chỉ biết lặng im.

Đổi lại là tội danh khác, thân phận hoàng tử trưởng của hắn có thể biến nguy thành an.

Nhưng việc chứa chấp tà ma thì không.

Đây là điều cấm kị của Đại Càn, cho dù triều đình khoan dung đặc xá, những người ngày đêm chống đỡ ổ ma quỷ ở Cực Bắc cũng sẽ không đồng ý.

Cơ Vô Đạo cảm thấy hít thở không thông, sau đó khàn giọng nói: “Các ngươi mù hết rồi, ta bị oan, Từ Bắc Vọng đã hại ta!”

Trong tiếng gào thét điếc lỗ tai, vị nam tử áo trắng chậm rãi bước ra từ trong đám quần thần: “Điện hạ đừng đổ bừa như vậy, tại hạ không thù không hận gì với điện hạ.”

Nam tử nhíu mày, thần sắc vô cùng nghiêm tóc.

Trong chốc lát, khuôn mặt của Cơ Vô Đạo nhăn nhó đến cực hạn, cơ thể co quắp như bị trúng độc.

Hắn đập xuống sàn như phát điên, sau đó nổi trận lôi đình rồi hét lên: “Đúng, chính là ta bày mưu để Vương Tung Sư hạ chú nguyền rủa, nhưng ngươi cũng đâu có chết?!”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt trong chính điện đều biến sắc.

Lời nói của người sắp chết, luôn luôn là sự thật.

Xem ra, đây chính là nguyên nhân mà Từ ác liêu vu oan giá hoạ cho Cơ Vô Đạo. Điều này cũng phù hợp với phong cách có thù tất báo, máu lạnh độc ác của hắn.

“Không thể nào, điện hạ luôn là người ấm áp nhân hậu, sao lại làm chuyện tệ bạc như vậy với tại hạ được? Tại hạ tuyệt đối không tin.”

Từ Bắc Vọng bình thản như cũ, đôi mắt cũng chẳng hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Tuy nhiên, thần sắc hờ hững này của hắn còn khiến người ta lạnh gáy hơn nữa.

Đúng vậy, ai lại so đo với người chết chứ?

Đương nhiên là phải phủ nhận quan hệ rồi, tránh việc bị người đời bàn tán.

“Từ ác liêu! Ngươi nhất định sẽ chết rất thảm!”

Cơ Vô Đạo nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đan xen sự oán giận và hận thù.

Từ Bắc Vọng không nói gì nữa mà lui về góc điện.

Đặc sứ của Thiên hậu, ti trưởng Mai Hoa Ti là Lý Uyển Dung đi từng bước về

phía trước.

Vù!

Chiếu thư thêu rồng trôi nổi giữa không trung rồi từ từ mở ra.

[Mùng sáu tháng tám năm Tuyên Đức thứ hai mươi hai, nghịch tặc Cơ Vô Đạo cấu kết tà ma, ban chết.]

“Không!”

Hai chân Cơ Vô Đạo run lẩy bẩy như thể lá cây giữa cơn mưa.

Bộ dáng của hắn bây giờ giống như con ruồi mất đầu, chỉ có thể vội vàng bò về phía thủ phụ của đế quốc rồi tuyệt vọng van xin: “Trương các lão, xin hãy trả lại sự trong sạch cho ta.”

Trương Thái Nhạc trầm mặc thật lâu, sau đó khom người.

Những người xung quanh nhìn khuôn mặt nho nhã ấy mà cảm thấy xấu hổ thay. Nếu như có thể tìm ra được bất kỳ lỗ hổng nào của vụ án này thì Trương các lão đã giải oan cho Cơ Vô Đạo rồi, dù quyền thế của Thiên Hậu có lớn đến mấy thì cũng không thể một tay che trời được.

Tuy nhiên, thủ đoạn vu oan của Từ ác liêu quả là không thể chê vào đâu được!

Toàn bộ thuật sĩ của Thiên Ty Giám tìm đều không tìm ra bất kỳ sơ hở nào, ngay cả Thái Sử Lệnh cũng không bó tay.

Thiên Hậu chỉ có thể dùng tâm thế sét đánh ngang tai mà nghe cái kết của án này được định, “sự thật” được bày ra trước mắt, triều đình chỉ có thể im miệng.

Ai sẽ vì cái gọi là chính nghĩa đi chọc giận Thiên Hậu và Đệ Ngũ Ma Đầu chứ?