Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 104




Nam tử áo trắng chậm rãi mở miệng.

Cơ Vô Tật giật mình, vẻ mặt đều cứng ngắc.

“Ta đang chấp hành nhiệm vụ của Lục Phiến Môn thì phát hiện hoàng huynh ngươi chăn nuôi Mị Ma. Các chứng cứ trong tay ta vô cùng xác thực, Thiên Hậu cũng vừa mới biết được việc này.”

Từ Bắc Vọng nói thẳng, ngữ khí hơi có vẻ nặng nề.

Lời nói vừa dứt….

Oanh!

…. Chẳng khác nào sấm nổ giữa trời!

Giống như bị lôi đình bổ trúng, đầu óc Cơ Vô Tật trống rỗng!

Đúng là lời nói vô căn cứ!

Cửu Châu đại lục và vùng đất Cực Bắc giao tranh liên tục mấy ngàn năm, dân chúng Đại Càn có mối hận sâu tận xương tủy đối với tà ma!

Phụ hoàng bị Thi Ma ăn mòn, cho nên mới roiw vào trạng thái nửa chết nửa sống.

Nếu nói hoàng huynh và Mị Ma có dính dámg với nhau, đây không phải là chuyện hoang đường nhất thiên hạ sao?

Hắn ta há có thể không hiểu rõ vị huynh trưởng này của mình? Cho dù ngu xuẩn hơn nữa, cũng không có khả năng nhập ma.

Ngón tay Cơ Vô Tật đâm vào thịt trong lòng bàn tay, đau đớn khiến cho hắn ta nhanh chóng làm rõ đầu mối rối loạn.

Một thiên kiêu danh chấn Cửu Châu như Từ ác liêu, hắn hiện đang chuẩn bị tranh phong cùng với thiên kiêu ẩn thế, sao có thể rảnh rỗi chạy tới chỉ để nói đùa một chút?

Vậy đây là sự thực sao?

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không hề bận tâm, hắn chắc chắn Tề vương sẽ trợ giúp mình.

Tình thân trong hoàng gia, giống như trinh tiết của kỹ nữ.

Trong mỗi cuộc đấu tranh quyền lực, tình thân trở nên nhợt nhạt mong manh đến cực hạn.

Cái gọi là huynh hữu đệ cung hay tình nghĩa con người, cũng không có ý nghĩa nào hết.

Sách sử trong kiếp trước cũng đã có rất nhiều giai thoại, hùng chủ một đời Lý Thế Dân đại khai sát giới ở Huyền Vũ Môn, không thèm chớp mắt cái nào mà giết sạch nam đinh của cả nhà anh em trai.

Thân là người trong Hoàng gia, ngoại trừ dã tâm mãnh liệt, bọn hắn nhất định phải bỏ qua một vài thứ.

“Ô ô...”

Tiếng khóc vang vọng khắp phủ đệ, Cơ Vô Tật ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt nước mũi ngang dọc.

Cuống họng hắn ta mang theo tiếng khóc nức nở, “Từ công tử, đó là huynh trưởng ruột thịt của ta.”

Từ Bắc Vọng quan sát hắn ta, sau đó mặt lạnh rời đi.

Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.

“Điện hạ, muốn cười thì cứ việc cười đi.”

Tiếng nghẹn ngào của Cơ Vô Tật im bặt, hắn ta chôn mặt trong đầu gối, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh không dễ dàng phát giác.

Đây rõ ràng là một ván cờ!

Hắn ta phỏng đoán, chuyện này chắc chắn là do Từ ác liêu chủ đạo, vừa hay lại mang về lợi ích cho mụ đàn bà kia.

Cho nên hoàng huynh có thể đã đắc tội với Từ ác liêu!

Đúng là ngu xuẩn!

Hắn không nhìn thấy mụ đàn bà kia cũng phải hành quân lặng lẽ dù đã chịu đủ loại khuất nhục sao?

Chẳng lẽ bà ta thật sự không có cách nào để đối phó với Từ ác liêu?

Nếu như bà ta dồn hết sức lực, quả thật vẫn có thể chém rụng kẻ ác họ Từ để rửa sạch sỉ nhục của Vũ gia.

Nhưng vì đó là cái giá quá đắt, cho nên bà ta lựa chọn thỏa hiệp.

Nhưng hoàng huynh ngươi quá đề cao bản thân mình.

Dưới tình thế hiện tại Cơ gia như đang giẫm trên băng mỏng, vậy mà ngươi lại chủ động trêu chọc Từ ác lieue, sao ngươi dám chứ?

Phụ hoàng nửa chết nửa sống, mụ đàn bà trộm quyền ước gì giết chết con cháu Cơ gia chúng ta!

Bây giờ ngươi chọc tới Từ ác liêu, tay sai đắc lực của Đệ Ngũ Ma Đầu.

Đây không phải là ngươi tự gõ chuông tang cho chính mình ư?

Cơ Vô Tật lau khô nước mắt, đi vào trong điện, sống lưng hắn ta ưỡn cực kì thẳng.

Mình nên làm như thế nào?

Trước tiên quan sát diễn biến, một khi hai phái đều phát động thế công, nhất định phải thừa cơ bỏ đá xuống giếng, giẫm một cước thật mạnh!

“Ngươi chết rồi, ta chính là hoàng trưởng tử, người thừa kế trữ vị thứ nhất của đế quốc.”

….

….

Tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua mây trời sương khói lãng đãng phương đông, soi rọi hào quang ấm áp đến Hoàng Thành.

Bầu không khí bên trong Kim Loan điện, ngột ngạt quỷ dị, ẩn hiện tràn ngập khí tức túc sát.

Quần thần hô hấp nặng nề, ánh mắt cực độ kinh hãi.

“Thiên hậu, đây là vu oan giá hoạ!”

Các Lão thuộc đảng Bảo Hoàng là Tiết Kính Huyền cất giọng nói khản đặc, cánh tay cầm ngọc hốt ngà voi cũng đang run rẩy kịch liệt

Thủ đoạn thật ác độc, đúng là táng tâm cuồng vọng!

“Ai vu oan?”

Một giọng nói dịu dàng thục khang truyền đến từ bên trên ngự toạ, Tiết Kính Huyền giống như bị ai đó bóp chặt cuống họng, thốt không nên lời.

Đương nhiên là ngươi cùng Từ ác liêu!

Từ ác bá vừa hay phải đi bắt Mị Ma, mà Mị Ma lại vừa hay là do điện hạ nuôi dưỡng sao?

Mọi thứ đều trùng hợp đến kỳ lạ, tất cả vốn là các ngươi an bài tỉ mỏ từ trước!

Lúc này, một vị Các Lão khác là Thôi Hựu Phủ cũng bước ra khỏi hàng, tức giận nhìn về phía Tiết Kính Huyền: “Chứng cứ vô cùng xác thực, còn giảo biện gì nữa?”

“Chúng ta đã đi tìm hỏi không dưới mười thuật sĩ sưu hồn, lẽ nào toàn thể Ti Thiên Giám đều đang vu oan cho Triệu vương sao?”

“Hay là, ngươi và Triệu vương đồng mưu, nên biết rõ nội tình bên trong?”

“Ngươi…”

Tiết Kính Huyền tức giận đến mức tái xanh mặt mày, âm thanh sắc bén: “Theo ta thấy, lòng người còn đáng hơn ma quỷ gấp trăm vạn lần!”