Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 103




“Ô...”

Mị Ma bị vây ở trong lồng giam điên cuồng gào thét, làm cho bầu không khí trong đại điện càng thêm quỷ dị.

Sắc mặt Vũ Chiếu không có chút biểu cảm, nụ cười ung dung hoa mỹ thường ngày đã sớm biến mất.

Đối với Từ ác liêu, bà ta căn bản không cần đeo mặt nạ ngụy trang.

Cho dù đôi bên đang phối hợp với nhau vì lợi ích chung, nhưng không có nghĩa sát ý của bà đối với hắn ta sẽ giảm bớt.

Ngược lại, Vũ Chiếu càng khắc sâu cái tên Từ Bắc Vọng vào trong lòng. Bất kể lòng dạ hay thủ đoạn của tên này đều rất khủng bố, hơn nữa tâm tính của hắn còn cực kỳ máu lạnh, làm việc phải làm đến cùng.

Phong thái cực kì kiêu hùng!

Bà nhất định phải tìm được cơ hội bóp chết hắn!

Tích!

Tí tách!

Thanh âm đồng hồ nước ở góc điện vang lên rõ ràng, biểu thị cho dòng thời gian đang chậm rãi trôi qua.

Tiếng bước chân dồn dập đi tới, một lão giả tóc đỏ đi theo bên cạnh Lý Uyển Dung.

Đó là Thái Sử Lệnh của Thiên Ti Giám, thuật sĩ Niết Bàn Nhị phẩm, Tông Hiến.

“Lão thần bái kiến Thiên Hậu.”

Tông Hiến cung kính thi lễ, sau đó đưa mắt dò xét Từ Bắc Vọng.

“Không cần đa lễ.”

Ngữ khí Vũ Chiếu rất bình thản, chỉ vào lồng giam: “Mời Tông ái khanh thi pháp soát hồn.”

Tông Hiến gật đầu, một tấm phù lục có đường vân phức tạp trống rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay, ông thầm niệm chú ngữ, một cỗ khí tức quỷ dị xuyên thấu qua phù lục, phát ra ánh sáng đỏ sậm mà quét qua Mị Ma.

Mị Ma co quắp trên mặt đất tru lên, thất khiếu chảy ra máu đen.

Sâu trong đáy mắt Tông Hiến hiện lên một tia chấn kinh, ông ta có vẻ cực kì kinh hãi.

Vù!

Hào quang đỏ sậm tiêu tán, thân thể Mị Ma bị vây trong lồng trở thành sương đen một lần nữa

“Tìm ra được tin tức mấu chốt gì?”

Thần sắc Vũ Chiếu toát ra khí tức trấn định, bà ta lên tiếng hỏi với ngữ khí thong dong, trong đó còn nhấn mạnh hai chữ “mấu chốt”.

Tông Hiến không dám giấu diếm, ngọ nguậy bờ môi nói: “Mị Ma này sử dụng thủ đoạn vay mượn thân thể, ẩn náu ở phủ đệ Liễu gia của trấn nhỏ Mãn Nguyệt...”

“Nói chuyện chính.”

Vũ Chiếu cắt ngang sự dông dại của ông ta.

Tông Hiến hơi im lặng, trầm giọng nói: ” Triệu vương là người sắp xếp nàng ta vào Liễu phủ, muốn thông qua nàng để lung lạc tà ma vùng đất Cực Bắc, sau đó chế tạo một đội quân tà ma, tích góp lực lượng khởi binh tạo phản, tru diệt cửu tộc Vũ… Vũ gia, đào mộ vứt xác.”

Khi nói xong mấy chữ cuối cùng, thanh âm ông ta đã khàn đục như sắt rỉ.

Ký ức được tạo ra sao mà buồn cười?

Thật sự khó mà tin nổi!

Lại còn chế tạo đội quân tà ma?

Cho dù Triệu vương điện hạ thật sự tạo phản, sao hắn có thể dựa vào tà ma để quật khởi được chứ?

Quá hoang đường!

Hoang đường đến nỗi ông ta không khỏi cảm thấy bi ai.

Một âm mưu chính trị được sắp đặt tỉ mỉ, khiến Triệu vương rơi vào một hoàn cảnh bi thảm, vạn kiếp bất phục!

Lý Uyển Dung thầm than một tiếng trong lòng, nếu Thái Sử Lệnh Nhị phẩm chỉ có thể lục soát kí ức ra như vậy, vậy còn có ai trong triều đình có thể đào móc ký ức đã bị che giấu của Mị Ma?

Thủ đoạn thần thông tày trời như thế, tuyệt đối xuất phát từ Hoàng Quý Phi.

Chuyện này như ván đã đóng thuyền, thậm chí có thể kết luận ngay lập tức.

Từ Bắc Vọng ép Triệu vương vào đường cùng góc chết, không cho hắn ta bất luận sự khoan nhượng nào!

Phe phái Thiên Hậu, phe phái Hoàng Quý Phi đồng thời nhằm vào Triệu vương, nhân chứng vật chứng đều vô cùng xác thực, Triệu vương còn có đường sống sao?

Vũ Chiếu giống như bị rút mất xương cốt, xụi lơ bên trên ghế ngồi, lộ ra thần sắc buồn bã: “Là bản cung không dạy dỗ tốt hắn ta, là bản cung có lỗi với bệ hạ.”

“Bản cung mặc dù không phải mẹ đẻ của hắn, nhưng dù gì cũng đối xử với hắn như con ruột, vì sao lại...”

Thanh âm nghẹn ngào của Thiên Hậu khiến Tông Thái Sử Lệnh khẽ rùng mình.

Từ Bắc Vọng tiến lên một bước, trấn an: “Là điện hạ bị ma quỷ ám ảnh, không liên quan đến nương nương. Nương nương đối xử với các hoàng tử công chúa như thế nào, người trong thiên hạ đều biết.”

“Ôi...”

Vũ Chiếu thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Các ngươi lui ra đi, sáng sớm mai lại lên triều bàn luận về việc này.”

Từ Bắc Vọng nghe vậy thì bình tĩnh xoay người rời đi.

Hắn nhất định phải tìm một người nữa.

Nếu không, một khi Đế Sư tạo áp lực, Cơ Vô Đạo có thể sẽ được miễn chết rồi biếm thành thứ dân, và đây là chuyện Từ Bắc Vọng không thể nào chịu đựng được.

Vốn dĩ bình an vô sự tốt bao nhiêu, vì sao ngươi phải chủ động trêu chọc ta chứ?

Cho nên ngươi phải chết.

….

….

Phủ đệ Tề Vương.

Khi cung tỳ nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ tóc trắng đen xen kẽ đứng trước cổng, nàng ta bị dọa đến nỗi nứt cả tim gan, mang theo thần sắc lo lắng mà chạy đi báo cáo với điện hạ.

Không bao lâu, một nam tử có thân hình thẳng tắp, dung mạo thanh tú bước nhanh ra khỏi phủ đệ, hắn ta chính là Tề vương Cơ Vô Tật.

Con thứ của Tuyên Đức đế, em trai ruột của Cơ Vô Đạo.

Từ Bắc Vọng đứng chắp tay, quan sát hắn ta bằng ánh mắt tuỳ tiện.

Người này tuy rất khiêm tốn, nội liễm, giấu tài, nhưng không có nghĩa là không có dã tâm.

Cơ Vô Tật khẽ cúi đầu, che giấu vẻ sợ hãi ở đáy mắt.

Hắn luôn luôn giữ thái độ khiêm tốn cung kính, sao lại trêu chọc đến vị sát thần này chứ?

Nếu không phải có cừu oán, sao lại tự mình đến nhà?