Chương 5: Ăn
Nguyên Thủy Thánh Tông,
Thiên Thượng Thiên,
Trong đại điện huy hoàng to lớn, có 3 lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lơ lửng trên không trung. Ba vị lão giả dường như gần đất xa trời, bất kỳ lúc nào cũng có thể lìa đời, nhưng khí chất mà bọn họ tỏa ra lại kinh khủng đến đáng sợ, đó là sự cổ lão, uy nghiêm, thần thánh, kèm theo tu vi sâu không lường được.
Ba lão quái vật đã tồn tại chục vạn năm qua, đứng trên đỉnh tu tiên giới không biết từ bao giờ, là những kẻ đứng đầu Nguyên Thủy Thánh Tông, còn được thế nhân gọi là Nguyên Thủy Tam Đại Chí Tôn.
Lúc này đây, cả 3 đang câu được câu không trò chuyện, nhưng mà trong giọng nói lại tràn ngập sự uể oải, bất đắc dĩ.
" Nghe nói Huyền Diệp đã tìm được đứa trẻ đó rồi?" Lên tiếng là1 lão giả mặc hồng y đỏ rực khuôn mặt dữ tợn với 1 vết sẹo dài trên trán, 2 mắt như 2 viên hỏa tinh thiêu đốt tất cả những gì trước mắt, hắn chính là Huyền Dương Chí Tôn, người được coi là thiên hạ đệ nhất nhân. Nhưng trong giọng nói lúc này của hắn lại mang theo 1 chút thấp thỏm và hy vọng hỏi 2 người còn lại.
" Đúng vậy, hắn đang bằng tốc độ nhanh nhất đưa đứa bé đó trở lại tông môn." Đáp lại là là 1 lục y lão giả, tuy là cũng râu tóc bạc phơ giống 2 người còn lại, nhưng trên khuôn mặt hắn lại không hiện vẻ già nua gì cả, đó là 1 khuôn mặt đàn ông trung niên, uy nghiêm nhưng cũng mang vẻ hiền lành ôn hòa, chính là Nguyên Thủy Chí Tôn.
" Haizz, không ngờ Nguyên Thủy Thánh Tông chúng ta có 1 ngày lại phải phụ thuộc vào 1 đứa trẻ." Lão giả còn lại lên tiếng thở dài, trong giọng nói tràn đầy buồn phiền và bất đắc dĩ, hắn là Tinh Cực Chí tôn, người mang huyền bào, cũng là người có vẻ già nua nhất trong Tam Tôn.
Và đứa trẻ mà cả 3 người nhắc đến không ai khác đó chính là Cổ Đạo Thần, dường như cả 3 vị Chí Tôn đều đặt kỳ vọng rất lớn vào Cổ Đạo Thần, dù cho bọn họ chưa bao giờ gặp hắn trước đây.
. . . . . . . . . .
Ọc . . . . . ọc . . . . . ọc
Sau khi dòng dạc tuyên bố xong lý do tu tiên của mình, Cổ Đạo Thần thấy mọi người vô cùng kinh ngạc, chăm chú nhìn hắn thì vô cùng đắc ý, dương dương tự đắc. Nhưng đúng lúc này, những tiếng động kỳ lạ xuất hiện, kéo mọi người bừng tỉnh trở lại. A Ngưu nghe thấy tiếng động đó thì nhanh chóng cởi bỏ chiếc túi đang đeo sau lưng ra, nhanh chóng lấy ra một chiếc bánh bao, đút cho nhãi con kêu ngạo này, bởi vì tiếng động kỳ quái đó không ai khác chính là do chiếc bụng sữa của Cổ Đạo Thần phát ra, biểu thị nhãi con đói.
Trần Huyền Diệp cố nén cười, nhưng không nhịn được, phải che miệng cười khụ khụ. Ngô Thanh đằng xa cũng không khác là bao, dù cho có cố giữ mặt lạnh thế nào nữa, thì hắn cũng không nhịn được mà cười phụt một tiếng rõ to.
" C·hết tiệt! Sao ngươi lại kêu lúc này chứ!!"
Cổ Đạo Thần vỗ vỗ bụng, oán giận, nhưng miệng thì rất tự giác ngậm lấy chiếc bánh bao mà A Ngưu đút tới, cuối đầu chuyên tâm gặm lấy bánh bao, mặc kệ sự cười nhạo của Trần Huyền Diệp và Ngô Thanh.
Vài phút sau, miếng bánh bao cuối cùng cũng vào miệng Cổ Đạo Thần, A Ngưu đã lấy nước ra sẵn, sau đó đưa cho hắn, rồi lại lấy khăn ra tỉ mỉ lau miệng cho nhãi con, động tác vô cùng thuần thục, nhanh chóng.
"Còn đói sao?" Trần Huyền Diệp Thấy hắn ăn xong nhưng khuôn mặt vẫn chưa thỏa mãn, tay xoa xoa bụng, nhìn đáng yêu vô cùng.
" Ân, một chút." Cổ Đạo Thần gật đầu nói, 2 ngón tay tròn tròn vươn ra biểu thị chỉ còn 1 xíu nữa là no rồi.
Trần Huyền Diệp khẽ cười 1 tiếng, sau đó lôi ra một đống trái cây, hay nói đúng hơn là thiên tài địa bảo, bởi vì tu luyện đến cấp bậc như hắn rồi, không còn cần dựa đến thức ăn để duy trì sinh mệnh nữa, vì vậy trên người hắn ngoại trừ pháp bảo thì chỉ có vô số thiên tài địa bảo thôi.
Trần Huyền Diệp cũng rất cẩn thận, lựa chọn những thiên tài địa bảo có tính ôn hòa, dễ hấp thụ, bồi dưỡng cơ thể, để cho Cổ Đạo Thần có thể hấp thụ mà không ra bất kỳ sai sót nào. Sau đó, hắn lần lượt phân chia cho Cổ Đạo Thần và A Ngưu, rồi giải thích chi tiết cho 2 đứa nhóc biết công dụng của từng loại.
" Đây là Ngọc Quả Lưu Ly, có hình dáng giống như lưu ly nhỏ, bên trong chứa đựng hòn ngọc tinh khiết. Khi ăn phải, người tu luyện có thể tăng cường linh căn và loại bỏ tạp chất, nâng cao tư chất cơ thể. Còn đây Ngọc Đào Thanh Tâm, người ăn có thể nâng cao ngộ tính vĩnh viễn và lớn mạnh thần hồn gấp nhiều lần."
Ngô Thanh ở đằng xa cũng phải sửng sốt trước sự hào phóng của sư thúc với 2 đứa nhóc này, bởi vì 2 loại quả đó đều là Thiên cấp Linh tài, giá trị mỗi quả đều vô giá, chỉ cần ăn 1 quả thôi là có thể biến phàm nhân thành thiên tài, phế vật thành yêu nghiệt. Không ngờ bây giờ sư thúc của hắn lại tùy tiện đem ra làm đồ ăn cho bọn nhóc này.
A Ngưu tuy là không biết rõ sự quý giá của những trái cây này, nhưng nhìn bề ngoài tinh xảo, đẹp đẽ như vậy, hắn cũng có thể phần nào đoán ra được giá trị của những thứ này không đơn giản. Nên khi thấy Trần Huyền Diệp dúi 2 quả cho mình, hắn vội vàng xua tay, nói:
" Không cần, không cần đâu ạ. Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận của ngài ạ."
Nghe A Ngưu nói vậy, Trần Huyền Diệp cũng chỉ nhướng mày cười, nói. " Cho ngươi, coi như là quà nhập môn trưởng bối tặng cho đệ tử là được." Sau đó mặc kệ A Ngưu liên tục từ chối vẫn mạnh mẽ đặt vào tay hắn.
Còn về phần Cổ Đạo Thần hắn mới cóc cần quan tâm vẻ bề ngoài như nào, cũng cóc cần quan tâm nó quý giá ra sao, hắn chỉ biết nó rất ngon là được, hắn thấy được linh lực tỏa ra từ linh quả vô cùng dồi dào và thơm ngon, đến nỗi không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Huyền Diệp thấy tên béo nhãi con này chưa gì mà đã thèm đến như vậy rồi cũng bật cười, không ngờ ngoài kiêu ngạo tên nhãi con này còn thèm ăn hết mức.
" Cảm mơn Trần thúc thúc." Cổ Đạo Thần thấy được 2 cái linh quả cuối cùng cũng đến tay nên vui sướng vô cùng nhưng cũng không quên cảm ơn người đã cho hắn nha, Cổ Đạo Thần siêu ngoan, siêu lễ phép.
Trần Huyền Diệp thấy tên tiểu tử này hưng phấn đến vậy cũng cảm thấy vui mừng, nhẹ nhàng xoa béo đầu của hắn. " Ăn đi."
Sau đó, Cổ Đạo Thần bắt đầu ăn, nhưng bỗng chốc hắn khựng lại, bởi vì hắn không biết ăn trái nào trước nha, nhìn trái nào cũng ngon cả, suy nghĩ 1 lúc sau, hắn lại mặc kệ, trước sau gì cũng vô bụng hắn mà thôi. Cổ Đạo Thần mồm to cắn, chỉ cần vài phát ngoạm thôi mà hắn đã xử lý xong Ngọc Quả Lưu Ly, rồi chuyển đến đây còn lại xử lý luôn Ngọc Đào Thanh Tâm, vừa ăn còn vừa lẩm bẩm khen ngon nữa chứ.
A Ngưu thấy Cổ Đạo Thần cũng đã ăn sắp xong rồi, hắn cũng lấy can đảm cắn 1 miếng Ngọc Quả Lưu Ly, sau đó không thể dừng lại miệng được mà ăn hết luôn, khi ăn xong ngoại trừ vị ngon, ngọt không thể dùng lời để diễn tả được, hắn còn cảm thấy cơ thể thoải mái hơn bao giờ hết, cảm giác căng đầy.
Hắn cảm nhận được những dòng chảy cực mạnh đang lưu chuyển cực nhanh trong cơ thể mình, nhưng mà 1 lúc sau hắn lại cảm giác được cơn đau như xé toạc cả cơ thể, nỗi đau kinh khủng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi cơn đau dừng lại, A Ngưu ngỡ như mình mới c·hết đi sống lại, nhưng chưa để hắn thoải mái được bao lâu, một mùi hôi kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện, khiến A Ngưu ngỡ như lại c·hết 1 lần nữa. May là Trần Huyền Diệp đã đoán trước được sự việc xảy ra nên đã lập tức sử dụng linh lực thanh tẩy cơ thể cho hắn.
Nhưng Trần Huyền Diệp cũng không thể chú ý đến A Ngưu nữa, mà toàn bộ tinh thần của hắn đang quan sát cơ thể của nhãi con 3 tuổi trước mắt này.
Không thể nào!!Sao lại không có thay đổi gì cả?
Trần Huyền Diệp hoang mang suy nghĩ, hắn cho dù có tập trung tinh thần quan sát như nào cũng không thể cản nhận được sự thay đổi gì của Cổ Đạo Thần, à không, có 1 thứ thay đổi, đó là tên nhóc này nặng hơn trước 1 chút.
Hắn không tin là thật sự sau khi ăn 2 cái Thiên Phẩm Linh quả mà tên nhóc mập này không thay đổi nên đã kiềm lòng không được mà bế Cổ Đạo Thần lên. Cổ Đạo Thần cũng rất ngoan ngoãn phối hợp với Trần Huyền Diệp, giang 2 tay ra cho hắn bế lên dễ dàng, sau đó tự điều chỉnh cơ thể cho thoải mái mà dựa vào người Trần Huyền Diệp.
Sau 1 lúc kiểm tra, Trần Huyền Diệp cũng xác định, tiểu tử này thực sự không có chút chút thay đổi gì cả, từ cơ thể đến thần hồn đều giống như lúc trước, thậm chí còn không có 1 chút tạp chất nào được loại ra ngoài, dù là mồ hôi cũng không có 1 giọt.