Chương 4: Lên đường
Sáng hôm sau, Cổ Đạo Thần và A Ngưu tỉnh dậy, ăn sáng xong xuôi, xách lên 2 cái bao vải nhỏ, trong đó chứa vài bộ đồ thường ngày của cả. Vừa bước ra khỏi cửa cả 2 đã thấy Trần Huyền Diệp và Ngô Thanh đứng ngay trước cổng, Cổ Đạo Thân vui vẻ chạy lại chào hỏi.
" Buổi sáng tốt lành Trần thúc thúc."
" Buổi sáng tốt lành." Trần Huyền Diệp cũng mỉm cười đáp.
" Buổi sáng tốt lành Trần tiên nhân, Ngô tiên nhân." A Ngưu chậm 1 bước cũng lên tiếng chào.
Sau khi chào hỏi xong, Ngô Thanh triệu hồi ra 1 chiếc thuyền khổng lồ, 1 chiếc thuyền màu trắng, tinh xảo nhưng lại to lớn, thân thuyền được chế tạo từ kim loại màu trắng, tạo nên một bề ngoài lấp lánh như vì sao trên bầu trời đêm. Các đường nét trơn tru và những chi tiết mỹ thuật hình rồng và phượng cổ trang trí khắp thân thuyền, tạo nên vẻ đẹp vô cùng huyền bí.
Cánh buồm của nó được làm từ những tấm vải mỏng nhẹ, phủ lớp sơn màu đen, biểu tượng cho sức mạnh và bí ẩn. Khi cánh buồm được mở ra, chúng như đôi cánh của một con thần điêu, làm cho chiếc phi thuyền trở nên uy nghiêm và quyền lực.
Cổ Đạo Thần và A Ngưu đều mắt to mắt nhỏ, nhìn chằm chằm vào nó, khuôn mặt đều hưng phấn đến mức đỏ lên.
" Oa, đẹp quá!!"
Cả 2 đều trầm trồ tán thưởng không ngừng.
" Ha ha, đây là Phi Điểu thần chu, là phương tiện di chuyển của chúng ta đấy." Trần Huyền Diệp cười nói, sau đó hắn đưa cả 2 nhóc con cùng bay lên thuyền.
Khi con thuyền chuẩn bị bay lên, từ đằng xa 1 đám đông ồ ạt kéo đến, đó là tất cả mọi người trong thôn, từ già trẻ lớn bé, khi thấy Cổ Đạo Thần và A Ngưu bị đưa lên thuyền, bọn họ vội vàng hô to.
" Thượng lộ bình an Đạo Thần A Ngưu."
"Đạo Thần phải cố gắng hòa hợp với tất cả mọi người đấy."
" A Ngưu đừng cố gắng quá sức nhé."
" Cả 2 đứa, nếu cảm thấy tu tiên mệt quá, hãy về đây, nơi đây vẫn là nhà của 2 đứa."
" Tạm biệt . . .Đạo Thần, A Ngưu."
Thì ra tất cả mọi người trong thôn đều đến đây để đưa Cổ Đạo Thần và A Ngưu đi, nói lời tạm biệt với 2 đứa trẻ, hy vọng bọn chúng tiên lộ bình an.
Sau khi nghe lời tạm biệt của người dân thôn, Cổ Đạo Thần và A Ngưu đều cảm thấy có chút nghẹn ngào trong lòng.
" Tạm biệt mọi người, chúng cháu sẽ quay trở lại, mọi người nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé."
A Ngưu không kiềm được nước mắt, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lạc quan, hắn nói lời tạm biệt với tất cả mọi người sau đó nhìn thật kỹ khung cảnh trước mắt này, từ ngôi nhà gỗ nhỏ do chính tay hắn xây dựng, nơi hắn và Cổ Đạo Thần đã cùng nhau sinh sống, đến ngôi làng ở đằng xa kia, nơi hắn vẫn thường rong ruổi khắp mọi ngõ ngách và tất cả mọi người trước mặt này, những người coi hắn là gia đình, hắn sẽ ghi nhớ tất cả vào trong đầu, sẽ không bao giờ cho phép bản thân quên lãng.
" Tạm biệt, mọi người." Cổ Đạo Thần nhìn tất cả thôn dân ở dưới, hắn muốn nói ra lời tạm biệt với họ, môi của hắn mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra thành tiếng, chỉ dám nói lời tạm biệt ở trong lòng.
Lúc này, Cổ Đạo Thần cảm nhận rõ sự sai lầm trong suy nghĩ của mình. Dù hắn đã cố gắng tránh xa tình cảm của những người trong thôn, nhưng những năm tháng sống chung đã làm nảy mầm những mối liên kết không thể phủi bỏ. Bất kể hắn có tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ như nào, dù cho hắn có cố giữ khoảng cách với bọn họ, nhưng tình cảm giữa hắn và những con người ở đây đã trở nên không thể phủ nhận.
Trong tâm trí hắn, tiếng nói vang vọng nhắc nhở về sự chênh lệch sinh mệnh giữa bọn họ và hắn. Hắn nhìn thấy sự yếu đuối của phàm nhân, bọn họ có thể c·hết vì 1 căn bệnh cỏn con, c·hết vì 1 mũi tên xuyên qua người, hay c·hết vì trăm năm tuổi thọ ngắn ngủi. Và vì thế hắn tự đặt mình ở một vị trí quá cao so với họ, dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn xuống, khinh thường những sinh mệnh yếu ớt đó.
Nhưng bây giờ, khi chuẩn bị bước vào con đường dành cho hắn, bước vào tiên lộ này, con đường mà hắn cũng không dám chắc có thể đi đến cuối, hắn không biết liệu bản thân có còn cơ hội quay lại chốn này liệu rằng hắn có còn gặp lại được những con người ở đây hay là thoáng chốc trăm năm, thương hải tang điền, cảnh còn nhưng mà cố nhân đã không còn. Những suy nghĩ đó bỗng nhiên tràn ngập khắp trong đầu hắn, xâm chiếm toàn bộ tâm trí hắn, làm cho hắn nhận ra 1 sự thật là hắn có 1 chút sự không nỡ rời khỏi nơi này.
Sự chênh lệch về số phận và thiên phú có thể là sự thật, nhưng nó không làm cho tình cảm và kết nối giữa bọn họ trở nên không có giá trị. Cảm giác hối hận về sự kiêu ngạo và ấu trĩ của mình lúc trước lấn át, và hắn ngày càng nhận ra giá trị của những mảnh kết nối nhỏ nhất giữa họ. Điều này đã làm thay đổi suy nghĩ của Cổ Đạo Thần, khiến hắn nhìn nhận mối quan hệ và tình cảm với những người xung quanh một cách trân trọng hơn.
Cuối cùng, chiếc thuyền cũng bắt đầu bay lên, Phi Điểu Thần chu bắt đầu khởi động, cánh buồm trên phi thuyền mở ra, con thuyền nhẹ nhàng nâng lên và từ từ bay cao, sau cùng biến mất giữa bầu trời xanh thẳm. Ở dưới đất, mọi người nhìn thấy bóng dáng của Cổ Đạo Thần và A Ngưu biến mất dần, nhưng người dân dõi theo họ vẫn mỉm cười cầu nguyện, mong rằng họ sẽ đạt được những điều mong muốn trên hành trình tu tiên mới.
Nhưng mà sau đó, nụ cười trên khuôn mặt của những người ở lại dần dần tan biến, và giọt lệ tuôn trào. Trong lòng họ, lo ngại và sợ hãi về sự mất mát đã nhen nhóm. Họ không biết liệu có còn gặp lại Cổ Đạo Thần và A Ngưu hay không, hay liệu những đứa trẻ đã rời đi có quay trở về hay không. Thế giới tu tiên là một thế giới khắc nghiệt, nơi thời gian không giữ lại những vết tích của quá khứ.
Trong khi đó, trên chiếc phi thuyền, Cổ Đạo Thần và A Ngưu khi thấy phi thuyền đã tiến vào 1 vùng không gian khác, khung cảnh xung quanh còn là bầu trời và rừng rậm nữa mà đã trở thành những đường sóng ánh sáng và mảng màu xanh lam, tạo nên một khung cảnh huyền bí. Nhưng mà không gian kỳ lạ và đẹp đẽ cũng không làm cho 2 đứa nhóc mới rời nhà trở nên vui vẻ được, chúng vẫn ủ rủ đứng đó, nhìn xuống như thể vẫn còn nhìn thấy được mọi người ở dưới mặt đất.
Lúc này, Trần Huyền Diệp định tiến tới an ủi 2 đứa nhóc, những hắn bỗng nhiên khựng lại, bởi vì hắn nhìn thấy sư điệt Ngô Thanh của mình đã tiến lại chỗ đó.
Cổ Đạo Thần và A Ngưu bỗng nhiên cảm nhận được 1 bàn tay đặt lên đầu mình, nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy Ngô Thanh đang đứng sau lưng bọn họ. Bọn họ đang thắc mắc lý do Ngô Thanh đến đây, chưa kịp hỏi đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng đặc trưng của hắn:
" Ta cũng từng giống 2 đứa, xuất phát từ 1 vùng núi hẻo lánh, bước lên tiên lộ mênh mông, bỏ lại tất cả ở sau đơn độc tiến lên phía trước. Ân, đó là cảm giác khá đáng ghét, nhưng mà khi nghĩ đến lý do bắt đầu, ta lại có động lực bước tiếp."
Cổ Đạo Thần và A Ngưu khá ngạc nhiên khi 1 người luôn tỏ ra khí chất lạnh lẽo, người sống chớ rằng như Ngô Thanh lại tiến đến an ủi bọn họ.
" Vậy lý do của huynh là gì?" Cổ Đạo Thần tò mò hỏi.
" Trả thù." Ngô Thanh lạnh lùng đáp, sau đó cũng đi ra 1 góc nhắm mắt dưỡng thần.
" Vậy lý do khiến 2 đứa bước lên tiên lộ là gì nào?" Trần Huyền Diệp đi lại, tiếp nối câu chuyện, hỏi 2 đứa nhóc, cố tình phân tán sự chú ý của bọn chúng.
" A, ta muốn có sức mạnh để bảo vệ những người yêu quý, nhất là Đạo Thần." A Ngưu lên tiếng đáp trước, kiên định nói ra lý do của mình.
Trần Huyền Diệp nghe lý do của A Ngưu thì vô cùng hài lòng, 1 đứa trẻ thiên phú tốt, lại có trách nhiệm, biết yêu quý mọi người xung quanh, sau này nếu trưởng thành lên chắc chắn là trụ cột của tông môn.
" Ân, 1 đứa trẻ tốt." Trần Huyền Diệp cười xoa đầu A Ngưu sau đó quay qua hỏi nhóc con còn lại. " Còn ngươi, Thần Thần?"
Cổ Đạo Thần đưa ánh mắt nhìn Trần Huyền Diệp, đôi mắt màu lam của hắn như 2 ngôi sao đang tỏa sáng hơn bao giờ hết, khóe miệng bắt đầu mỉm cười, khí chất kiêu ngạo, tự tin đến tận cùng đó lại trỗi dậy.
"Ta muốn thời đại này mang tên của ta - Cổ Đạo Thần!!!"
Giọng nói đáng yêu của 1 đứa trẻ 3 tuổi, nhưng câu trả lời thốt ra lại mang 1 sự kiêu ngạo đến đáng sợ. Đối mặt với những ánh nhìn ngạc nhiên từ Trần Huyền Diệp và Ngô Thanh, cũng như sự chấn động của A Ngưu, Cổ Đạo Thần cũng không có chút thay đổi trong khí chất hoặc ánh mắt của mình. Hắn mặc kệ những suy nghĩ của người khác, chỉ nói ra lời thật lòng và tin chắc rằng bản thân có thể làm được. Đó là niềm tin không gì có thể làm mờ, là tín niệm bất diệt của hắn.
Trần Huyền Diệp thu hồi khí chất hiền lành, khuôn mặt trở nên lạnh lùng nghiêm túc hơn. Ngô Thanh từ xa cũng mở mắt ra, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi mắt rung động không ngừng, chứng minh hắn đã một lần nữa đánh mất bình tĩnh. Ngay cả A Ngưu, người hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của Cổ Đạo Thần, cũng chấn động đến vô ngữ.
Mặc kệ phản ứng của 3 người, Cổ Đạo Thần tiếp tục nói:
"Mọi người có thể coi này là một câu nói kiêu ngạo, không sao, bởi vì cũng đúng thôi. Bây giờ ta chưa thể chứng minh được gì, nhưng dòng thời gian luôn sẽ tiến lên phía trước và chứng minh rằng ta đã đúng."