Chương 6: Ăn ăn ăn
Cổ Đạo Thần ôm cổ Trần Huyền Diệp, dùng béo mặt cọ cọ vào người hắn, làm nũng nói.
" Trần thúc thúc, ta còn muốn nữa nha."
Nhưng mà Trần Huyền Diệp không đáp lại béo nhãi con này bởi vì bây giờ hắn vẫn còn đang chìm đắm trong hoang mang, hắn không phải hoang mang vì sao Thiên Phẩm Linh quả không có tác dụng với tên nhóc này, mà là hắn biết được, thiên phú của tiểu tử này khủng bố đến nhường nào, bởi vì cho dù là Thiên cấp linh căn khi sử dụng 2 loại linh quả này đều có sự thay đổi rõ rệt.
Chỉ cần nhìn A Ngưu là biết, sau khi ăn xong Ngọc Quả Lưu Ly cơ thể tiểu tử này như thoát thai hoán cốt, dù cho lúc đầu cơ thể hắn đã bất phàm hơn người thường gấp nhiều lần, sở hữu linh căn vô hạn tiếp cận Thiên linh căn. Bây giờ, chỉ dựa vào thuần túy sức mạnh cơ thể A Ngưu cũng đã đạt đến yêu cầu thấp nhất của Trúc Cơ tu sĩ rồi, đó là hiệu ích đáng sợ của Ngọc Quả Lưu Ly.
" Tiếp tục đi A Ngưu, ăn 2 quả trong thời gian ngắn mới phát huy được lợi ích tối đa của chúng."
Thấy A Ngưu ăn xong Ngọc Quả Lưu Ly xong, vẫn chưa tiếp tục ăn Ngọc Đào Thanh Tâm, Ngô Thanh lên tiếng nhắc nhở hắn mau ăn.
A Ngưu nãy giờ đang chìm đắm trong sức mạnh vì Ngọc Quả Lưu Ly mang lại, bây giờ hắn có cảm giác bản thân có thể một quyền đấm vỡ núi, nhưng khi nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Ngô Thanh truyền vào tai, A Ngưu mới vội vàng thanh tỉnh lại, hắn biết đó chỉ là ảo giác khi mà cơ thể mạnh lên quá nhanh mang lại.
A Ngưu hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý kĩ càng, bởi vì hắn biết công dụng của Ngọc Đào Thanh Tâm cũng sẽ không kém Ngọc Quả Lưu Ly nên triệu chứng nó mang lại cũng sẽ không kém là bao. Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, A Ngưu nhanh chóng ngoạm 1 miếng to trên Ngọc Đào Thanh Tâm, sau vài ba lần ngoạm 1 cái Thiên Phẩm Linh Quả lại vào bụng hắn.
Sau khi ăn xong, hắn thấy cơ thể như nhẹ tênh, tựa lông chim, dường như có thể bay v·út lên bầu trời, linh hồn hắn có cảm giác thoải mái như sau khi tỉnh dậy từ 1 giấc ngủ trưa. Nhưng cũng giống như khi nãy, tiệc vui chóng tàn, sự thoải mái đến cũng nhanh đi cũng nhanh, cơn đau lại kéo đến 1 lần nữa, lần này không phải là cảm giác xé toạc cơ thể, mà là cơn đau như bị đóng đinh vào đầu, cảm giác đau đớn vì nhói và thốn đến tận cùng.
Aaaaaaaaaaa
A Ngưu không kìm được mà hét thảm lên, hắn ôm đầu không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất. Tiếng hét của A Ngưu là Cổ Đạo Thần giật mình, vội vàng vùng vẫy từ trên người Trần Huyền Diệp xuống đất, chạy lại xem xét A Ngưu.
" A Ngưu, A Ngưu, ngươi sao vậy nha?!?" Cổ Đạo Thần hoang mang hỏi, tuy rằng hắn có thể thấy thần hồn A Ngưu đang không ngừng lớn mạnh hơn, tinh khiết hơn. Nhưng đối với Cổ Đạo Thần thần hồn của A Ngưu vẫn rất nhỏ yếu, vậy nên hắn mới không hiểu tại sao thần hồn nhỏ yếu của A Ngưu chỉ mới mạnh lên 1 chút thôi mà đã khiến A Ngưu đau đớn như vậy.
A Ngưu thấy Cổ Đạo Thần lo lắng thì cố gắng trấn tĩnh lại, kìm nén cơn đau, nở 1 nụ cười nhạt, trấn an Cổ Đạo Thần : " Không sao, chỉ hơi đau 1 tý thôi!"
Sau 3 phút, cơn đau từ linh hồn A Ngưu cũng dừng lại, lúc này hắn mới có thể đứng dậy, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, trải nghiệm lần này đúng là thứ đáng sợ nhất với A Ngưu kể từ khi hắn chào đời đến bây giờ.
Nhưng hiệu quả mang lại cũng vô cùng xứng đáng, hắn có thể cảm nhận được đầu óc của bản thân nhanh nhẹn hơn, suy nghĩ thấu triệt hơn, có những câu đố lúc trước thôn dân đố hắn mà hắn nghĩ không ra, bây giờ chỉ cần đơn giản vô cùng là biết được đáp án.
Hắn cũng có thể cảm nhận 1 chút năng lượng xung quanh, theo như hắn đoán đây chính là năng lượng để cho mọi người tu hành và cũng chính là những hạt sáng siêu siêu nhỏ mà Cổ Đạo Thần vẫn hay nói.
" A Ngưu ngươi cao hơn à, lại còn trắng hơn nữa chứ. Oa, lại còn tuấn hơn lúc trước." Cổ Đạo Thần nãy giờ chỉ lo ăn rồi làm nũng để ăn tiếp, không quan sát A Ngưu kỹ. Bây giờ tiểu tử này mới kinh ngạc phát hiện sự thay đổi trên người A Ngưu.
A Ngưu nghe tên tiểu tử này hô to hô nhỏ thì thở dài một hơi, thầm nghĩ:
"Tên béo nhãi con này không biết ta phải trải qua cảm giác như nào mới có thể thay đổi như vầy à."
Đang nghĩ A Ngưu mới muộn màng sực tỉnh.
"Đúng rồi, tại sao Đạo Thần lại không đổi thay gì cả?!?"
A Ngưu vội vàng kiểm tra cơ thể Cổ Đạo Thần, tỷ mỉ quan sát từ trên xuống dưới, từ trước ra sau. Sau khi đã xác định tên béo tiểu tử này thật không có sự thay đổi gì, A Ngưu mới nghi hoặc đưa ánh mắt về Trần Huyền Diệp, chưa kịp nói ra nghi hoặc, thì đã nghe Trần Huyền Diệp thở dài nói.
" Không phải là không có tác dụng với Thần Thần mà là do cơ thể và thần hồn của tiểu tử này đã hoàn hảo và mạnh mẽ đến cực điểm, tinh xảo vô khuyết. Muốn thấy được sự thay đổi của hắn không thể chỉ dựa vào 1 2 Linh quả được, mà con số có thể lên đến hàng trăm hàng ngàn."
Nói xong, Trần Huyền Diệp lại lôi 1 số lượng lớn Linh quả ra nữa, lần này còn có thêm những loại Linh quả khác nữa, đều là Thiên phẩm, giá trị liên thành. Cổ Đạo Thần thấy Trần Huyền Diệp bỗng nhiên lôi ra 1 đống trái cây nữa thì vô cùng hưng phấn, bỏ mặc A Ngưu, chạy đến ôm đùi Trần Huyền Diệp, ngửa mặt lên, tiếp tục bán manh.
" Ngoan, ăn đi." Trần Huyền Diệp nhẹ xoa đầu hắn, sau đó đưa hết đống linh quả đó cho hắn luôn.
Cổ Đạo Thần vui vẻ đến mức cười toét cả miệng, mặc kệ hình tượng, ôm Linh quả ngồi xuống, hăng hái mà gặm.
A Ngưu thấy Trần Huyền Diệp một lúc cho cổ Đạo Thần ăn nhiều như vậy định ngăn cản lại. Không phải vì hắn sợ Cổ Đạo Thần hấp thụ không nổi, mà là do lượng ăn buổi này của hắn đã vượt quá mọi lần rồi. Hắn sợ Cổ Đạo Thần sẽ quá béo, bởi vì trưởng thôn gia gia có nói với hắn, hài tử béo tốt nhưng quá béo sẽ không tốt cho sức khỏe . Nhưng mà ngay lập tức hắn lại suy nghĩ lại:
" Đây chắc chắn không phải là trái cây tầm thường, dù cho là ở tu tiên giới có lẽ nó cũng vô cùng quý hiếm. Nên có lẽ sẽ không khiến hài tử béo phì đâu nhỉ?"
Sau đó, con thuyền chìm vào im ắng, tiếp tục trôi về phía trước, trong khung gian rộng lớn vô hạn, tràn ngập những đường sóng ánh sáng và những mảng màu xanh lam.
A Ngưu và Trần Huyền Diệp thì đứng nhìn nhãi con chuyên tâm gặm ăn, Ngô Thanh thì thờ ơ xung quanh, ngồi ở xa nhắm mắt dưỡng thần.
Ợ
Một tiếng ợ rõ to xuất hiện, báo hiệu cho toàn bộ linh quả đã chui vào bụng Cổ Đạo Thần. Nhãi con bắt đầu đứng dậy, phủi bụng, sau đó xoa bụng, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn, khi chiếc bụng tròn cuối cùng cũng được lấp đầy.
Lần này cũng giống như trước, Trần Huyền Diệp nhanh chóng bế béo nhãi con lên, kiểm tra chi tiết thân thể của hắn. Sau 1 lúc cau mày trầm tư kiểm tra, suy nghĩ hắn mới nhẹ nhàng đưa ra kết luận:
" Ân, hình như hơi trầm hơn lúc nãy."
Tên tiểu tử béo này sau khi ăn 1 đống Linh quả Thiên phẩm vậy mà thật sự không có sự thay đổi tý tẹo nào cả, như hạt muối đổ xuống biển, như hạt cát rơi vào sa mạt vậy. Nhưng điều đó cũng chứng minh, Cổ Đạo Thần thật sự mang trong mình thiên phú có thể đứng trên thời đại này. Càng ngày Trần Huyền Diệp càng tin tưởng câu nói của Cổ Đạo Thần sẽ trở thành sự thật.