Chương 3: Thiên phú (2)
" C. . . á. . . .i quá . . i gì đang xảy ra vậy??!!!" Ngô Thanh run rẩy nói, hắn không còn giữ được khuôn mặt lạnh lùng giống như từ nãy tới giờ nữa, mà thay vào đó là sự kinh hãi đến tột độ, thậm chí không tin vào mắt mình.
Trần Huyền Diệp lúc này cũng không còn giữ được khí chất thong dong bình tĩnh nữa, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy sự sửng sốt. Lúc này, ngoại trừ Cổ Đạo Thần thì A Ngưu chính là người bình tĩnh nhất trong 3 người này, bởi vì đối với hắn, Cổ Đạo Thần lúc nào cũng giỏi nhất, tuyệt vời nhất, dù cho đó có là việc gì khó tin đến như nào, nếu đó là Cổ Đạo Thần thì cũng sẽ trở thành hợp lý thôi.
Và chủ nhân của cột sáng này, Cổ Đạo Thần, kẻ đang đứng ở trung tâm cột sáng, kẻ luôn tin rằng bản thân vượt trội hơn tất cả mọi người, khi nhìn thấy sự phản ứng của Trần Huyền Diệp, hắn nhoẻn miệng, nở 1 nụ cười ranh mãnh, đáng yêu hỏi: " Trần thúc thúc, ta có phải kẻ có thiên phú mạnh nhất mà ngài từng chứng kiến không?"
Nghe được Cổ Đạo Thần hỏi như vậy, Trần Huyền Diệp nhanh chóng lấy lại tinh thần, thu hồi bộ mặt sửng sốt nãy giờ, khí chất cũng trở về trạng thái ôn hòa như trước, chần chờ một lúc mới đáp : " Đúng vậy, Thần Thần là đứa trẻ giỏi nhất mà thúc thúc được chứng kiến!"
Cổ Đạo Thần nghe được đáp án của hắn thì cũng vô cùng hài lòng, vui vẻ.
Một lúc sau cột sáng cuối cùng cũng biến mất, Trần Huyền Diệp cũng thu hồi Huyền Thiên Giám đi. Tất cả mọi người trong thôn lúc này mới có thể mở mắt ra lại, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ vui mừng, bọn họ tuy là không thể nhìn thấy được cột sáng của Cổ Đạo Thần cao lớn đến nhường nào, nhưng từ việc nó phát ra ánh sáng mạnh đến mức bọn họ không thể mở mắt cũng đã chứng minh được thiên phú khủng kh·iếp mà Cổ Đạo Thần sở hữu.
" Sư thúc, cột sáng đó cao bao nhiêu vậy ạ?" Ngô Thanh c·hết lặng hỏi.
" Cao 9000 trượng, rộng 500 trượng, cực phẩm Thiên linh căn, Quang nguyên tố."
Ngô Thanh lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Đạo Thần, kinh ngạc không dứt. "9000 trượng... thật là khủng kh·iếp, không ngờ có người có thiên phú mạnh đến như vậy."
Cổ Đạo Thần cười tươi, tỏ ra hào hứng. " Vậy là ta ngày mai cũng có thể xuất phát đi đến tông môn tu hành phải không ạ?"
Trần Huyền Diệp gật đầu, nhìn Cổ Đạo Thần với ánh mắt hiền lành. “Đúng vậy, Thần Thần đã đủ điều kiện để vào tông môn tu hành rồi, chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mai, vậy nên các ngươi hãy về nhà chuẩn bị hành trang đi."
" Vậy tạm biệt Trần thúc thúc, ta và A Ngưu đi về trước chuẩn bị hành lý đây, ngày mai gặp lại." Cổ Đạo Thần phất tay tạm biệt Trần Huyền Diệp rồi cùng A Ngưu trở về nhà.
" Nếu 2 vị tiên nhân không chê, tối nay xin hãy nghỉ lại gia của tiểu nhân." Lão thôn trưởng thấy trắc linh hội kết thúc, cung kính tiến lại mời.
" Được thôi." Dù sao ngày hôm nay hắn đã nhặt được bảo vật rồi, tâm trạng đang vô cùng tốt, ở đâu cũng không quan trọng, vừa đi Trần Huyền Diệp cũng hỏi về lai lịch của Cổ Đạo Thần và A Ngưu.
. . . . . . . .
Đi xuyên qua Hắc sơn thôn, tiến vào gần trong rừng, mất khoảng 30 phút cuối cùng Cổ Đạo Thần và A Ngưu cũng về tới nhà, 1 ngôi nhà bằng gỗ, không tính quá rộng lớn, do chính tay A Ngưu xây lên.
" Yeah, dọn đồ thôi A Ngưu, ngày mai chúng ta sẽ đi ra khỏi đây rồi."
Cổ Đạo Thần hưng phấn vô cùng, cuối cùng hắn cũng có thể thoát khỏi nơi rừng không mông quạnh này rồi, hướng đến con đường tu tiên mà hắn đã chờ mong bấy lâu nay.
" Đạo Thần, ngươi không thấy tiếc nuối sao."
Trái ngược lại với Cổ Đạo Thần, A Ngưu sau khi qua cơn vui sướng, bỗng nhiên trong lòng hắn lại có chút buồn bã và nuối tiếc.
" Tiếc nuối? Về cái gì?"
Cổ Đạo Thần lắc đầu, khó hiểu, không biết tại sao A Ngưu lại bắt đầu đa sầu đa cảm nữa.
" Về nơi đây, về tất cả mọi người trong thôn, họ đều rất yêu quý chúng ta mà."
" Bây giờ thì không, nhưng ta nghĩ sau này có lẽ ta cũng sẽ nhớ nơi này, nhớ mọi người ở đây, thì lúc đó chúng ta sẽ về thăm họ. A Ngưu à, ngươi yên tâm, ta sẽ quan sát thật kỹ để không bao giờ có thể quên đường trở về đây."
Cổ Đạo Thần thấy cảm xúc của A Ngưu hạ xuống cũng vội vàng an ủi nhưng đó cũng chính là những lời thật lòng của Cổ Đạo Thần, tuy rằng do sự khác biệt về thế giới mà hắn nhìn thấy so với tất cả những người bình thường, nên hắn khó có thể hòa nhập được với mọi người trong thôn, nhưng tình cảm mà mọi người dành cho hắn và A Ngưu hắn đều cảm nhận được.
" Đúng vậy, khi chúng ta tu hành có thực lực rồi thì muốn về đây lúc nào mà không được."
A Ngưu nghe được những lời an ủi của Cổ Đạo Thần cũng tỉnh ngộ, hắn chỉ là tạm rời xa nơi đây thôi mà, sau 1 thời gian nữa hắn cũng về đây thăm tất cả mọi người thôi, về thăm nhà của bọn hắn.
" Đi nấu cơm thôi, ta đói bụng quá rồi."
" Chờ 1 lúc ta đi nấu liền."
Nghe Cổ Đạo Thần kêu đói, A Ngưu nhanh chóng chạy đi nấu cơm, bây giờ không có việc gì quan trọng bằng đút no nhãi con cả. Cổ Đạo Thần cũng chạy theo xuống bếp phụ A Ngưu, cả 2 đều quần quật cả tiếng đồng hồ mới làm đồ ăn xong và lấp đầy khoảng trống trong bụng, sau đó là đi tắm, chuẩn bị hành trang xuất phát cho hôm sau và cuối cùng là leo lên giường ngủ khò khò, giấc ngủ đối với nhãi con là quan trọng nhất, không ngủ đủ sẽ không cao được.
. . . . . . . .
Tại nhà của lão thôn trưởng, trong căn phòng rộng lớn hiện lên vẻ xưa cũ, ánh nến lấp lánh chiếu rọi, Trần Huyền Diệp đang ngồi trên giường sau nghĩ về lai lịch của 2 đứa trẻ mà lão thôn trưởng nói.
Theo như lời của lão thôn trưởng thì A Ngưu lai lịch hoàn toàn bình thường, mẹ mất sớm vì bệnh, cha cũng mất khi đi săn lúc hắn 3 tuổi, sau đó được lão thôn trưởng nhận nuôi, 2 người bình thường nhưng lại có thể sinh ra 1 đứa trẻ có thiên phú cao như vậy không phải là không thể nhưng mà tỉ lệ của việc đó thấp đến kinh dị, nhưng đối với 1 kẻ đã sống mấy trăm năm như Trần Huyền Diệp thì đều đó cũng bình thường, không có gì đáng kinh ngạc. Nhưng lai lịch của Cổ Đạo Thần mới thật sự là 1 dấu chấm hỏi lớn, theo như lời lão thôn trưởng thì Cổ Đạo Thần được 1 số thợ săn của thôn khi vào rừng đi săn vô tình nhặt được.
Đó là 3 năm trước, khi những thợ săn đó tiến vào rừng bọn họ ngạc nhiên khi không hề tìm thấy bắt kỳ con mồi nào, dù là thú dữ hay động vật ăn cỏ, không có con mồi thì những người nhà của thợ săn sẽ bị đói và họ cũng không muốn tốn công vô ích nên đã đánh liều tiến sâu vào trong rừng. Nhóm thợ săn cứ đi cứ đi, bọn họ thậm chí xém chút nữa đã đi đến phạm vi lãnh thổ của những con yêu thú, bọn họ quyết định dừng lại nhưng không từ bỏ ý định đi săn của mình, bọn họ quyết định tỏa ra xung quanh để tiếp tục tìm kiếm cũng như cố gắng xác định lý do vì sao động vật biến mất.
Bỗng nhiên 1 thợ săn trong số bọn họ hô hoán mọi người tập trung lại, khi tất cả đều tụ tập lại chỗ thợ săn đó bọn họ ngạc nhiên khi trước mắt họ lại là 1 đứa trẻ sơ sinh chưa đầy 1 tháng nữa, được bao bọc cẩn thận trong lớp vải xinh đẹp ấm áp, đang nằm ngủ say trên 1 đám cỏ nhỏ. Những thợ săn đó tiến lại quan sát đứa trẻ, lúc này đứa trẻ bỗng nhiên tỉnh giấc, có lẽ là do sự ồn ào của bọn họ đã phá vỡ giấc ngủ của đứa trẻ. Đứa trẻ tỉnh dậy, mở đôi mắt nãy giờ vẫn đóng kín ra, đó là 1 đôi mắt xanh tựa như bầu trời trong lành, lại tựa như đại dương êm ả. Cuối cùng, nhóm thợ săn vẫn không thu hoạch được con mồi nào nhưng bù lại họ nhặt được 1 nhãi con xinh đẹp. Khi trở về thôn, cả nhóm lại nháo nhào lên, tranh cãi giành quyền nuôi nấng đứa trẻ, sau cùng lão trưởng thôn đành ra mặt sử dụng quyền lực của mình để đoạt lấy đứa bé luôn, khỏi phải tranh giành nữa.
Trần Huyền Diệp sau khi nghe xong lai lịch của Cổ Đạo Thần thì lại càng đặt ra càng nhiều dấu chấm hỏi hơn nữa, nhưng hắn cũng chỉ đành lắc đầu thở dài vì cho dù có suy nghĩ như thế nào cũng không thể có câu trả lời được. Nhưng hắn biết lý do vì sao lúc đó nhóm thợ săn đi vào rừng lại không gặp bất kỳ động vật nào, đáp án gần như trăm phần trăm đó là Cổ Đạo Thần, Sự hiện diện của 1 tồn tại vượt bậc và đáng sợ đã xua đuổi toàn bộ động vật ở gần đó, cho dù lúc đó Cổ Đạo Thần chỉ là 1 đứa trẻ sơ sinh. Cổ Đạo Thần còn sở hữu thiên phú đáng sợ và mạnh mẽ hơn Thiên linh căn của hắn vô số lần, đó là điều mà Trần Huyền Diệp chắc chắn trăm phần trăm.