Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Thiên Tài

Chương 33: Chết cười ta rồi, anh hùng cứu mỹ nhân, à nhầm anh hùng cứu tiểu mỹ nhân, ha ha ha




Chương 33: Chết cười ta rồi, anh hùng cứu mỹ nhân, à nhầm anh hùng cứu tiểu mỹ nhân, ha ha ha

Chương 33:

Tinh Cực chí tôn cảm thấy trái tim mình như bị nặng trĩu, ôm chặt nhãi con vào lòng, ánh mắt đầy âu lo: "Gia gia sẽ giúp ngươi đánh bay đau đau, đừng lo lắng."

Cổ Đạo Thần nghe vậy thì thoải mái mỉm cười, sau đó những triệu chứng buồn ngủ bỗng nhiên kéo đến, nhãi con lấy béo tay nhẹ xoa xoa mắt, miệng nhỏ ngáp ngáp, rồi đưa ánh mắt buồn ngủ về phía mọi người, thều thào nói: " Ta phải đi ngủ thôi . . ."

Vừa dứt câu thì nhãi con Đạo Thần đã hô hô ngủ nhiều, bụng nhỏ phập phồng lên xuống.

Tất cả mọi người thấy nhãi con đã ngủ say, nhìn vào khuôn mặt ngoan ngoãn, đáng yêu của hắn, bọn họ không khỏi nặng trĩu trong lòng.

Bọn họ biết rằng lần này Cổ Đạo Thần không phải là đơn thuần ngủ như vậy mà là do thần hồn và cơ thể hắn đang cố gắng tìm về trạng thái cân bằng, nên thần hồn Đạo Thần buộc phải tạm thời ngủ say để cho cơ thể hắn có thời gian thích ứng, cũng không biết khi nào có thể thức tỉnh.

Nhưng mà dù sao thì trạng thái bây giờ của Cổ nhãi con cũng đã tốt hơn hồi nãy rất nhiều, không còn phải chịu đau đớn nữa, bọn hắn cũng có thể thúc đẩy quá trình thích nghi của Đạo Thần bằng cách bổ trợ cơ thể của hắn bằng các loại thiên tài địa bảo, khiến cho hắn nhanh chóng thức tỉnh.

Tinh Cực chí tôn cũng nghĩ như vậy nên nhanh chóng phân phó đám người Trần Huyền Diệp.

" Các ngươi nhanh chóng thu thập các loại thiên tài địa bảo liên quan đến linh căn của Đạo Thần đi, sau đó đến Tinh Hải giới tìm ta. Bây giờ ta phải trở về đó chuẩn bị Cửu Tinh Huyền Nguyên Trận."

Nói xong Tinh Cực chí tôn đã biến mất vô ảnh.

" Chuyện này chắc cũng không cần ta tham dự đâu nên ta đi về đây, tạm biệt các vị." Vạn Hỏa lão nhân cũng nối tiếp theo sau, lên tiếng cáo biệt, rồi tan biến vô tung.

Trần Huyền Diệp nhóm người thấy vậy cũng nhanh chóng phân phó nhau rồi đường ai nấy đi, gấp gáp thu hoạch các loại thiên tài địa bảo.

Nhưng mà trước khi đi, Lục Thanh Hà chợt nhớ đến tiểu chất nữ Tuyết Sam vẫn còn ở đây, chưa có được lệnh phải giải quyết như nào, nên hắn vội vàng hỏi mấy vị còn lại :

" Từ từ đã, tiểu cô nương này vẫn còn ở đây này, chúng ta phải xử lý như nào đây?"

Trần Huyền Diệp ba người nghe vậy thì cũng mới nhớ ra tiểu cô nương này vẫn chưa có quyết định xử lý như nào nha.

Bọn họ không khỏi nhìn về phía cơ thể vẫn đang đứng im và thần hồn vẫn đang lơ lửng trên không của cô ta, dường như sau khi bị Đạo Thần lôi Hệ Thống ra thì thần hồn của tiểu cô nương này vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Sau đó bọn hắn lại nhìn về phía Lâm Thanh Sơn, đưa quyền quyết định cho hắn, dù sao thì hắn cũng là trưởng môn nha.



Lâm Thanh Sơn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, thì đưa mắt về Lục Thanh Hà, nói: " Không thể để tiểu cô nương này ở Nguyên Thủy Thánh Cung được, nếu đây là người quen của nhị trưởng lão vậy thì ngươi đem cô ta về tạm thời giam giữ ở chỗ ngươi đi."

Lục Thanh Hà nhẹ gật đầu đồng ý, rồi phất tay, cả thân thể và thần hồn của Tuyết Sam đã biến mất.

Sau đó, từng người từng người cũng biến mất, đại điện rộng lớn lại trở nên tĩnh lặng.

Bên ngoài Nguyên Thủy Thánh Cung

Thời gian đã trôi qua nửa giờ kể từ khi Đại Đạo Triều Ngân vang vọng khắp Thiên Thượng Thiên này.

Mọi người cũng đã lục tục tỉnh dậy từ Ngộ đạo chi cảnh, không khí lại trở nên ồn ào náo nhiệt giống như lúc trước, thậm chí còn hơn nữa.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được tu vi và công pháp của bản thân đã đột nhiên đột phá rất nhiều.

Điều đó khiến cho bọn họ khó hiểu nhưng cũng khiến cho bọn họ vui mừng khôn xiết mà gào thét.

Thậm chí có một số người đã suy đoán được nguyên nhân vì sao, ồn ào hỏi nhau xem có nghe được âm thanh hồi nãy không, có biết âm thanh đó là gì không.

Có một số thiên tài thậm chí đã chắc chắn được âm thanh mà bọn hắn được nghe chính là Đại Đạo Triều Ngân, chỉ không biết vì sao thứ đó lại đột nhiên vang vọng khắp nơi như vậy thôi.

Trên một hòn đảo lơ lửng, diện tích cũng không quá lớn, chỉ có một ngôi nhà nhỏ cùng một chiếc ao.

Bên ao, có 2 người thiếu niên đang ngồi câu, một tên thiếu niên hắc y, đeo kiếm bên hông, chính là Tô Tiểu Phàm, kẻ đã chạm mặt với Cổ Đạo Thần.

Tên thiếu niên còn lại mặc một bộ thanh y nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú, cả người tỏa ra khí chất lười biếng, chống cằm, hai mắt khép hờ nhìn mặt nước đang dao động, hắn tên là Diệp Trường sinh, cũng là chân truyền đệ tử giống như Tô Tiểu Phàm, sư tôn của hắn còn là nhị trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh trong tông môn, Lục Thanh Hà.

" Trường Sinh, ngươi có nghĩ Đại Đạo Triều Ngân hồi nãy là do có một vị lão tổ nào trong tông môn đột phá tạo thành không?" Tô Tiểu Phàm khuôn mặt tò mò nhìn qua Diệp Trường Sinh hỏi.

Diệp Trường Sinh nghe vậy thì khuôn mặt cũng không có biến hóa gì, chỉ lười biếng đáp: " Chắc vậy."

Tô Tiểu Phàm nghe vậy thì càng khẳng định suy đoán đó là đúng đắn, không khỏi cảm thấy kh·iếp sợ vui mừng nghĩ.



Nếu lão tổ đã đột phá, tiến thêm bước nữa, vậy tông môn chắc chắn cũng sẽ tiến thêm một bước, trở thành thế lực mạnh nhất của Thiên Nguyên Giới này, không có một trong!!

Diệp trường Sinh nhẹ nhàng liếc qua Tô Tiểu Phàm, thấy khuôn mặt phần chấn hào hùng như trẻ con của hắn, cảm thấy giải trí vô cùng,

" Ngươi còn chưa nói lý do vì sao lại đến chỗ của ta đấy." Diệp Trường Sinh nhàn nhạt nói, khóe miệng hơi mang ý cười.

Dù cho tên tiểu tử này đã giấu rất khá nhưng Diệp Trường Sinh vẫn nhạy bén phát hiện được, lúc Tô Tiểu Phàm đến đây, trong lòng của tên đó vẫn còn chút sợ hãi và hoảng hốt, điều đó làm cho Diệp Trường Sinh khá tò mò, thứ gì lại có thể hù dọa một tên thiên tài thân truyền đệ tử của Nguyên Thủy Thánh Tông được nhỉ.

Tô Tiểu Phàm nghe hắn hỏi vậy thì trong lòng không khỏi xấu hổ, hắn làm sao dám kể chuyện bản thân đi chủ động đi trêu chọc một tên con ông cháu cha chứ, lại còn bị đại năng sau lưng đối phương quăng ra chỗ khác nữa chứ, nếu kể ra thế nào cũng bị tên Diệp Trường sinh này dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc, khinh bỉ hắn mà thôi.

Nên Tô Tiểu Phàm chỉ phải giả bộ bất đắc dĩ nói : " Ta đã nói là đến thăm ngươi, quan tâm ngươi sống c·hết ra sao thôi mà, sao ngươi lại không tin chứ, nãy giờ hỏi mấy lần rồi đó nha!"

Diệp Trường Sinh nghe Tô Tiểu Phàm nói vậy thì quay đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt cũng không còn hờ hững lười bén nữa mà trở nên sắc bén hơn bao giờ hết: " Nói mau, không thì sau này đừng có đến chỗ ta nữa!"

Diệp Trường Sinh vì thấy tên tiểu tử này giấu quyết liệt như vậy, điều này chưa từng có trước đây, nên cũng đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn lên cao hơn bao giờ hết, không khỏi mở miệng h·ăm d·ọa luôn.

Tô Tiểu Phàm cảm thấy vô ngữ, bó tay luôn, chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân mà tên Trường Sinh đáng ghét này còn dở giọng uy h·iếp hắn nữa chứ.

Im lặng một lúc, nhìn đôi mắt sắc bén của Diệp Trường Sinh vẫn đang không chớp mắt mà gây áp lực cho hắn, Tô Tiểu Phàm cuối cùng cũng chịu không được mà thở dài nói:

" Thì là, ta lỡ trêu chọc kẻ khác, sau đó bị đối phương quăng đến gần chỗ ngươi, nên ta đến đây trốn một chút luôn."

Hắn vừa nói vừa lấy tay che mặt, nghĩ lại chuyện hồi hắn cũng cảm thấy mình ngu quá nha.

" Kể chi tiết, đầu đuôi câu chuyện, mau lên, mau lên." Diệp Trường Sinh thấy tên tiểu tử này chỉ nói qua loa lấy lệ, qua mặt hắn, không khỏi hối thúc hắn kể chi tiết.

Tô Tiểu Phàm thấy bộ dạng kích động vì tò mò của Diệp Trường Sinh như vậy thì lại nhớ vô cùng dáng vẻ lười biếng mọi hôm của tên này, ước gì tên này lúc nào cũng hờ hững lười biếng nha.

Nhưng mà Tô Tiểu Phàm cũng đành chấp nhận số phận, khuất phục dưới dâm uy của tên khốn này mà ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi kể xong, Tô Tiểu Phàm muốn đi kiếm một miếng đậu hủ mà đập đầu c·hết đi cho rồi bởi vì tên Diệp Trường Sinh đang lăn lộn không ngừng trên mặt đất mà cười, còn không quên nhạo báng hắn.

" C·hết cười ta rồi, anh hùng cứu mỹ nhân, à nhầm anh hùng cứu tiểu mỹ nhân, ha ha ha, đã không biết đầu đuôi như nào mà còn dám xông vào làm anh hùng chứ, thậm chí đã đoán được thân phận kẻ đó cao vô cùng nhưng vẫn tự cao nhảy vào, Tô Tiểu Phàm a Tô Tiểu Phàm, ta thật sợ ngươi đi ra ngoài bị người lừa đến cả quần lót cũng không còn nữa nha."

" Được rồi, được rồi, ngươi nói nữa ta nhảy xuống hồ c·hết cho ngươi xem." Tô Tiểu Phàm đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống, phẫn uất nói, con người cũng có giới hạn chứ, có quá đáng lắm không khi ngươi đã cười như vậy rồi còn nói ra được những lời đau lòng đó chứ, ta cũng chỉ muốn bênh vực kẻ yếu thôi mà, tuy là ta hơi đần tí khi không tìm hiểu kỹ trước khi xông vào.



Tô Tiểu Phàm ủy khuất trong lòng nghĩ.

" Đừng nhảy đừng nhảy, c·hết cá trong ao của ta." Diệp Trường Sinh thấy tên nhãi Tiểu Phàm này mới chọc có tý xíu mà đã không chịu nổi rồi thì vội vàng đứng dậy kéo hắn lại, nhưng mà lại nói ra lời đau lòng khác nữa nha.

" Cút đi, tên khốn đáng ghét này, ta quyên sinh cho rồi." Tô Tiểu Phàm thấy đến lúc này mà đối phương vẫn còn cứa dao vào lòng hắn thì tức giận vung tay ra, mắng.

Diệp Trường Sinh bị hất tay ra cũng chỉ mỉm cười làm lành, nói sang chuyện khác:

" Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ngươi miêu tả tên nhóc mà ngươi nói lúc nãy đi, hình như ta biết hắn đấy, nhưng mà ta chưa nhớ ra được, hay là ngươi vẽ hắn ra đi."

Tô Tiểu Phàm thấy đối phương đã nhận thua trước thì cũng không so đo nữa, dù sao thì nãy giờ bọn hắn cũng chỉ đùa giỡn với nhau thôi.

Sau đó hắn cũng làm theo lời đối phương nói, dùng linh lực nhẹ nhàng vẽ hình một tên nhóc béo, tóc trắng mặt trắng, da trắng, mặc đạo phục màu xanh dương, chính là nhãi con Cổ Đạo Thần nha.

Diệp Trường Sinh nhìn bức hình trên không trung do Tô Tiểu Phàm vẽ ra, khuôn mặt từ nhẹ nhàng lười biếng bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Bên cạnh hắn, Tô Tiểu Phàm thấy biểu cảm của hắn thay đổi như vậy thì trong lòng cũng hoảng hốt nha, ngữ khí mang theo chút run sợ hỏi : " Ngươi biết hắn sao, Trường Sinh?"

Diệp Trường Sinh im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật sau, như để cố gắng lấy lại bình tĩnh vậy, rồi môi hắn mấp máy vài cái, dường như rất khó nói.

Những điều đó làm cho Tô Tiểu Phàm càng hoảng hơn nha, tên đó là ai mà có thể khiến Trường Sinh cũng hốt hoảng vậy chứ.

Sau đó, khi nghe câu trả lời của Diệp Trường Sinh, cơ thể của Tô Tiểu Phàm đã không ngừng run rẩy bởi vì hắn đã nghe được 3 chữ đó từ miệng của Diệp Trường Sinh, đó là

"Không biết nha "

Đúng vậy, tên đó đã nói là KHÔNG BIẾT NHA, còn cười tươi khi nói như vậy nữa chứ.

"Tức c·hết ta, aaaaa, ta bóp c·hết ngươi Diệp Trường Sinh"

Tô Tiểu Phàm cơ thể không ngừng run rẩy vì tức giận, rồi giơ tay ra muốn b·óp c·ổ tên khốn đáng ghét trước mắt.

Nhưng mà Diệp Trường Sinh đã đoán trước rồi, nhẹ nhàng né tránh tay hắn, tung một cước đá hắn xuống hồ, rồi đứng trên bờ không ngừng ôm cùng đập đất cười

Ha ha ha ha ha ha