Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Thiên Tài

Chương 32




Chương 32

Nguyên Thủy Thánh Cung

Bên trong đại điện huy hoàng

Không khí bây giờ có phần im lặng tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều nhìn lên không trung đại điện, chờ mong Đạo Thần nhãi con nhanh chóng quay về nha.

Trạng thái này cũng đã kéo dài gần ba phút rồi.

Và từng giây từng phút trôi qua.

Sự thấp thỏm và trông ngóng trong lòng bọn họ ngày càng dâng cao lên.

Và rồi một tiếng nói đáng yêu vang lên, phá tan bầu không khí trầm lặng trong đại điện to lớn này.

" Nha, Đạo Thần trở về rồi đây!"

Sau đó, một bóng hình tròn vo quen thuộc lại hiện lên giữa không trung.

Nhìn Cổ nhãi con trở lại an toàn thì tâm trạng lo âu của mọi người cũng được xua tan đi.

Mọi người lại được thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười vui vẻ.

Cổ Đạo Thần thấy bọn họ cũng vui vẻ nha.

Sau đó, nhãi con nhẹ nhàng đảo mắt qua từng người, tìm kiếm xem ai là người thích hợp để hắn hạ cánh, rồi hắn thấy sư tôn Trần Huyền Diệp đang ôm cơ thể của mình thì nhanh chóng bay lại chỗ đó, cố tình dùng béo bụng đáp lên đầu hắn, bốn trảo dính chặt vào tròn đầu của sư tôn giống như lần trước.

Hành vi của nhãi con này có thể nói là đại nghịch bất đạo hơn bao giờ hết.



Nhưng trưởng bối chiều hư nhãi con nha, không ai nói gì hắn cả, còn mỉm cười cổ vũ nữa.

Trần Huyền Diệp cũng vậy, thấy Đạo Thần đáp lên đầu hắn nhưng cũng không thèm để ý, dung túng nhãi con bất chấp nha, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, vỗ vỗ vào lưng nhãi con, ngữ khí đùa giỡn hỏi: " Đạo Thần lại cảm thấy sợ nữa nha?"

" Không nha!" Cổ Đạo Thần vội lắc đầu phủ định, nhãi con không muốn chuyện hắn sợ hãi chạy trốn hồi nãy bị sư tôn biết, bọn họ sẽ cười vào mặt nhãi con mất.

Trần Huyền Diệp nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nhìn về cơ thể vẫn còn ngủ say của Cổ Đạo Thần, không khỏi hối thúc nhãi con mau trở về cơ thể

" Vậy thì mau trở lại cơ thể đi, sư tôn bế thân thể ngươi nãy giờ mỏi tay quá rồi."

Cổ Đạo Thần nghe vậy thì cũng nhanh chóng từ trên đầu Trần Huyền Diệp bò xuống, nhập lại vào cơ thể của mình.

Sau khi thần hồn đã hoàn toàn đi vào cơ thể thì nhãi con trên tay Trần Huyền Diệp cũng nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra.

Aaa



Đột nhiên Cổ Đạo Thần la lên một tiếng, hai tay ôm đầu, khuôn mặt hơi nhăn lại.

Biểu hiện của Cổ Đạo Thần khiến mọi người sợ hãi, Tinh Cực chí tôn ngay lập tức xuất hiện cạnh Cổ nhãi con, nhanh chóng c·ướp hắn từ tay Trần Huyền Diệp, khuôn mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết, không ngừng dùng tinh thần lực và linh lực của hắn kiểm tra cơ thể nhãi con.

Sư tôn và các vị sư bá của Cổ Đạo Thần thấy tổ sư giá đã đích thân kiểm tra rồi thì cũng chỉ biết đứng nín thở ngưng thần quan sát tình trạng của nhãi con thôi.

Nhìn vào trạng thái đau đớn như vậy của nhãi con Đạo Thần, bọn họ không khỏi cảm thấy đau lòng vô cùng.

Chỉ thấy bây giờ, cả khuôn mặt của Cổ Đạo Thần cũng đã bắt đầu trắng bệch, béo mặt nhăn lại như chiếc bánh bao hấp vì đau đớn, những giọt mồ hôi không ngừng chảy dài từ trên xuống, làm ướt cả vạt áo của nhãi con.



Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nhãi con đau vậy nha.

Đau lòng c·hết đi được!

Vạn Hỏa lão nhân lại gần, thấy bộ dạng của Cổ Đạo Thần như vậy thì ánh mắt cũng đăm chiêu suy nghĩ, bàn tay không ngừng nhẹ vuốt râu.

Một lúc sau, Vạn hỏa lão nhân và Tinh Cực chí tôn gần như cùng lúc lên tiếng nói

" Hình như là cơ thể và thần hồn của hắn không hợp."

" Tại sao thần hồn của Đạo Thần lại bài xích cơ thể như vậy chứ?"

Câu trước là của Vạn Hỏa lão nhân, hắn dường như nói cho tất cả mọi người nghe, nhưng mà ngữ khí lại không chắc chắn lắm.

Còn câu sau là của Tinh Cực chí tôn, hắn chỉ thì thầm, khó hiểu, dường như đang tự hỏi chính mình.

Trần Huyền Diệp bốn người khi nghe cả hai cùng nói vậy thì khuôn mặt ngay lập tức biến sắc.

Thần hồn bài xích cơ thể là một tình trạng vô cùng hiếm gặp.

Nó chỉ xuất hiện khi mà một thần hồn xa lạ đoạt xá cơ thể của kẻ khác thôi.

Vậy nên khi nghe đến bốn chữ thần hồn bài xích, bọn họ không khỏi rùng mình nghĩ đến một trường hợp.

Không lẽ Đạo Thần vẫn chưa thật sự tiêu diệt được Hệ Thống mà ngược lại còn bị nó ký sinh sao?

Và cơ thể nhãi con tưởng là có một thần hồn xa lạ muốn xâm chiếm nên đã bài xích thần hồn gây ra tình trạng đau đớn cho hắn!

Tinh Cực chí tôn vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên cảm nhận được một khí tràng âm u, tuyệt vọng to lớn nhanh chóng lan tỏa nha.

Hắn không khỏi nhìn về hướng tỏa ra khí tràng, thấy bốn tên nhãi ranh trưởng lão mặt mang tuyệt vọng buồn bã, người ngoài mà nhìn vô sắc mặt của bọn họ lúc này chắc còn tưởng là nhà có tang luôn á.



Tinh Cực chí tôn thấy vậy thì mặt ngay lập tức đen lại, mắng:

" Các ngươi trưng khuôn mặt đưa đám đó ra làm gì vậy? Không lẽ các ngươi nghĩ Đạo thần . . . ."

Còn chưa kịp để Tinh Cực chí tôn nói hết câu thì Ngô Vân trưởng lão đã không ngừng xua tay, vội vàng giải thích :

" Không có, không có, bọn ta không có nghĩ Đạo Thần như vậy. Chỉ là nghe ngài nói thần hồn Đạo Thần bài xích cơ thể của hắn, nên bọn ta không khỏi nghĩ đến việc hắn bị Hệ Thống ký sinh thôi."

Trần Huyền Diệp bọn họ cũng vội vàng gật đầu khẳng định với Ngô Vân.

Tinh Cực chí tôn nghe bọn hắn giải thích thì khuôn mặt cũng hòa hoãn chút, nhàn nhạt nói :

" Tuy rằng khả năng này cũng hợp lý, nhưng mà ta có một suy đoán khác hợp lý hơn. Các ngươi cũng biết lâu lâu thì thiên phú của Đạo Thần lại mạnh hơn mà và khi đó nhãi con lại bắt đầu ăn nhiều hơn, ngủ nhiều hơn, có lẽ là để cơ thể hắn phát triển thích nghi được với nó. Nhưng mà lúc này, thần hồn và cơ thể của Đạo thần đã tách ra, lúc đó có lẽ là thiên phú của hắn lại mạnh lên khiến cho thần hồn của thằng bé đã thay đổi mà cơ thể vẫn chưa kịp thích nghi, nên mới dẫn đến tình trạng như này."

Nói xong, Tinh Cực chí tôn lại quay qua hỏi Vạn Hỏa lão: " không biết ta suy đoán vậy có trùng khớp với Vạn hỏa huynh không?"

Dù sao thì Vạn hỏa lão nhân chỉ cần nhìn biểu hiện của Đạo thần thôi mà cũng đã đoán ra được nguyên nhân gây ra rồi, nên Tinh Cực chí tôn cũng muốn biết suy đoán của hắn có giống với đối phương không.

Vạn Hỏa lão nhân nghe vậy thì nhẹ gật đầu, đáp: " Ta cũng có cùng suy nghĩ với đạo hữu."

Trần Huyền Diệp bốn người nghe vậy thì cũng hơi an lòng, kết quả xấu nhất mà bọn họ nghĩ đến có lẽ sẽ không xảy ra.

" Đau quá nha."

Lúc này, nhãi con Cổ Đạo Thần đang nằm trên tay Tinh Cực gia gia của hắn suy yếu lên tiếng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, ngữ khí chút chít tựa như là một con tiểu miêu b·ị t·hương, khiến cho bất kỳ ai nghe vào đều muốn ôm vào lòng, vuốt ve an ủi.

Tinh Cực chí tôn nghe giọng điệu suy yếu như vậy của nhãi con, ánh mắt tràn đầy đau lòng, nhẹ nhàng vén tóc ướt mồ hồi dính trên mặt hắn ra, đau lòng hỏi:

" Đạo Thần cảm thấy như thế nào rồi, nói cho gia gia với?"

" Đầu đầu còn hơi đau nha." Cổ Đạo Thần mở đôi mắt mà xanh tuyệt đẹp của hắn ra, đôi mắt lúc này đã đong đầy nước, ủy khuất nhìn gia gia, đáp.