Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Thiên Tài

Chương 31: Đến cả cái gọi là Hệ Thống cũng biết trêu đùa nhãi con sao??




Chương 31: Đến cả cái gọi là Hệ Thống cũng biết trêu đùa nhãi con sao??

Chương 31:

Trong một vùng hư không vô hạn, lại có vẻ hư vô mờ mịt, được đan xen không ngừng bởi các dải màu trắng xanh và tím, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp và thần thánh.

Ở đó, có một tên nhóc béo tóc trắng, mặt trắng, môi hồng, tay cầm một quả cầu sáng nhỏ hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ.

Chính là đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ đệ nhất nhãi con đáng yêu thông minh thiên phú Cổ Đạo Thần nha.

Nhãi con đang cố gắng tập trung tinh thần thẩm thấu vào bên trong quả cầu Hệ Thống để tìm hiểu được cấu tạo và bản chất của nó.

Trạng thái này cũng đã được hắn kéo dài hơn 2 phút rồi.

Bỗng nhiên, Cổ Đạo Thần dùng sức quăng mạnh quả cầu Hệ Thống ra khỏi đây, mở mắt ra, béo mặt hơi hỏn lọn, dùng sức bay về hướng ngược lại.

Quả cầu Hệ Thống vừa rời tay Cổ Đạo Thần, còn chưa bay được bao giờ thì đột ngột dừng lại, nhanh chóng phình to gấp nhiều lần.

Sau đó. . . . .

BÙMMMMMMMMM

Một t·iếng n·ổ to lớn, vang vọng cả một vùng hư không rộng lớn.

. . . . . .

Ở một vùng hư không xa xôi xa xôi . . .

Có một cung điện to lớn hùng vĩ tựa như một thành trì, nhưng mà lại nằm trên một con tàu có vẻ ngoài kỳ lạ, tựa như con nhện .

Bên trong cung điện đó lại là vô số cung điện nhỏ hơn và hàng ngàn ngôi nhà kỳ lạ cao chót vót.

Và trong một cung điện to lớn ở đó, đi vào sâu trong đó, đến một khu vườn rông lớn, thơ mộng, đẹp đẽ tựa như tiên cảnh, một bộ bàn ghế nhỏ được bày ở đó

Có một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc tím kỳ dị và đôi mắt đen ma mị, hút hồn bất kỳ ai nhìn vào bởi sự cao quý xinh đẹp của nó, đang ngồi đó nhâm nhi chút trà và bánh.

Bỗng nhiên có một gã đàn ông trung niên, khuôn mặt mang theo nghiêm trọng, mặc trang phục quản gia, có lẽ là quản gia ở đây, nhanh chóng đi lại, để tay lên ngực, cúi đầu cung kính với thiếu nữ đang ngồi đó, nói:

" Báo cáo chủ nhân, RT83X đột ngột mất đi liên hệ rồi ạ !"



Tên quản gia trong giọng nói không giấu được sự kinh ngạc mà báo cáo với thiếu nữ.

Tên thiếu nữ đó nghe vậy thì trên khuôn mặt tuyệt trần cũng hiện lên chút kinh ngạc, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn về phía quản gia trung niên, hé đôi môi đỏ hồng mọng nước ra, hỏi:

" Ồ, vậy nó có truyền lại thông tin gì trước khi mất đi liên hệ không?"



Quản gia nhanh chóng đáp: " Thưa chủ nhân, bởi vì RT83X mới chỉ kích hoạt được gần mười phần trăm tính năng nên nó vẫn chưa có thể chủ động truyền tin về được ạ."

" Ùm, vậy bên Luân Hồi Điện có nói gì về việc này không?" Thiếu nữ nhẹ gật đầu, sau đó thay đổi tu thế, đặt tay lên bàn, chống cằm hỏi tiếp.

" Bọn họ chỉ hỏi xem ngài có cách nào liên lạc lại được với RT83X không hoặc là có cách nào biết được vị trí của nó." Quản gia cung kính đáp.

" Không có cách nào đâu, chủ động liên hệ với nó nhỡ mà bị Tiên Đình phát hiện thì lại rước phiền phức vào người nữa." Thiếu nữ nhàn nhạt nói.

Sau đó, vươn bàn tay thon dài, tuyệt mỹ ra, bóc một chiếc bánh lên, bỏ vào miệng ăn, mỉm cười nói tiếp:

" Với lại ta đã bán RT83X cho bọn chúng rồi, có việc gì tự bọn chúng giải quyết đi, hỏi ta làm gì?"

Quản gia nghe vậy nhưng cũng không bỏ cuộc, tiếp tục nói:

" Dù sao RT83X cũng là một hệ thống cấp 3, mất đi nó cũng là một tổn thất không nhỏ với Luân Hồi Điện, nên khi còn chưa xác định được nó đã bị tiêu diệt thì bọn họ vẫn muốn tìm cách thu hồi lại nó. Luân Hồi Điện cũng nói sẽ cho ngài một phần thù lao nếu ngài có thể giúp bọn họ tìm lại nó."

Thiếu nữ nghe vậy thì nở nụ cười, nụ cười đó cùng với khuôn mặt tuyệt trần hoàn mỹ dường như có thể g·iết c·hết bất kỳ tên nam nhân nào, theo nghĩa đen.

Bởi vì, khi thiếu nữ vừa nở nụ cười thì tên trung niên quản gia đó bỗng nhiên phình to lên rồi nổ tan tác, tựa như một quả bong bóng.

điều kỳ lạ là không có bất kỳ máu thịt nào văng ra từ xác của ông ta do nổ tung cả.

Thiếu nữ thấy vậy thì nhàn nhạt nói tiếp, ngữ khí đã mang theo cảnh cáo : " Chơi đủ chưa, Vân Tinh Anh?"

Sau đó, từ trong hư không đi ra một thiếu niên, khuôn mặt và mái tóc cũng tương tự như thiếu nữ.

Tên thiếu niên này có lẽ là Vân Tinh Anh mà thiếu nữ nói.

Vân Tinh Anh đi ra, khuôn mặt hơi rén, nhưng miệng vẫn cười ha hả, nói: " Đùa thôi, đùa thôi tỷ tỷ, đừng tức giận nha."

Thiếu nữ đang ngồi nghe vậy thì cũng thu hồi vẻ nghiêm túc, nhàn nhạt nhìn về phía tên đệ đệ của mình.



Vân Tinh Nguyệt, tên của thiếu nữ, là tỷ tỷ ruột của tên thiếu niên này.

Cô không hiểu vì sao là tỷ đệ ruột mà tính cách của 2 người lại khác xa đến như vậy.

Đệ đệ thì lúc nào cũng nhây nhây, khùng khùng, thích trêu đùa kẻ khác, còn Vân Tinh Nguyệt thì lúc nào cũng lạnh lùng, băng giá, không xem bất kỳ ai ra gì.

" Hôm nay, đệ lại nghĩ ra một câu chuyện khác nữa à." Vân Tinh Nguyệt ngữ khí mang theo bất đắc dĩ hỏi tên đệ đệ của mình.

" Không, nãy giờ những gì đệ nói là thật mà." Vân Tinh Anh gãi gãi đầu, đáp.

Vân Tinh Nguyệt nghe vậy thì khuôn mặt thật sự trở nên nghiêm túc, hơi nhíu mày.

Cô có thể nghe ra lúc nào đệ đệ nói đùa, lúc nào hắn nói thật nha.

Vậy nên lúc này, Vân Nguyệt Tinh hoàn toàn chắc chắn đệ đệ của cô đang nói thật.

Nếu là thật thì chuyện này có vẻ thật sự nghiêm trọng đấy.

Vân Tinh Nguyệt nhíu mày, trầm tư một lúc, cuối cùng quyết định đứng dậy, đi mất.

Vân Tinh Anh thấy tỷ tỷ vội vàng đi như vậy, thì chạy theo hỏi: " Ngài đi đâu vậy nha?"

" Đồ ngốc, bây giờ còn có thể đi đâu ngoài Luân Hồi Điên hả?"

. . . . . . . .

Quay lại với Cổ Đạo Thần

Cổ nhãi con đang hớt ha hớt hải bay đi trốn thì nghe thấy t·iếng n·ổ to lớn đó, cả người bị giật mình, lăn quay, lộn vài vòng trong hư không.

Sau đó, nhãi con cố gắng ổn định thần hồn lại, quay đầu nhìn về phía t·iếng n·ổ, béo mặt không có chút gì sợ hãi, ngược lại là vẻ mặt khó hiểu nghi hoặc, tựa như vẻ mặt hắn nhìn sư tôn Trần Huyền Diệp của hắn khi sắp đến giờ ăn đối phương nói sẽ có món Vân Ngọc Thiên Điểu nhưng cuối cùng lại cho hắn ăn Vân Ngọc Thuyên Điểu.

Trêu đùa nhãi con nha!!

Đến cả cái gọi là Hệ Thống cũng biết trêu đùa nhãi con sao??



Sao nói chế độ tự hủy của ngươi mạnh lắm mà??

Cái gì mà ương đương một vị Cửu Tinh cảnh giới/ Kiếp Tiên kỳ đỉnh phong tự bạo chứ??

Vậy mà sao cuối cùng chỉ nổ một cái rõ to rồi thôi vậy??

Uy lực đâu??

Uy lực đâu??

Hả??

Cổ Đạo Thần khuôn mặt tức giận, trong lòng không ngừng phỉ nhổ, khinh thường cái Hệ Thống này.

C·hết tiệt!!

Chế độ tự hủy mô tả ghê gớm lắm, cuối cùng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, uy lực còn thua sư tôn hắn thả một quả rắm nữa nha!!

Làm hại hắn hồi nãy sợ hãi vô cùng, phải cố hết sức quăng ra thật xa, rồi hớt hải chạy tụt quần luôn.

Nhãi con cảm thấy uất ức vô cùng, hắn đã bị cái Hệ Thống này lừa đến hai lần luôn nha.

Lần một là cứ tưởng nó mạnh lắm ai ngờ yếu xìu.

Lần hai cũng vậy, cứ tưởng sắp oẳng rồi nhưng không, nó hù hắn phát cuối rồi c·hết mới vừa lòng nha.

Cổ Đạo Thần mắng xong Hệ Thống rồi lại quay qua mắng tên tạo ra thứ này, hắn biết tên kẻ đó, Vân Tinh Nguyệt, Hệ Thống sư, kẻ tạo ra Hệ thống.

Vì sao nhãi con biết ư?

Bởi vì nhãi con Đạo Thần đã dùng thần hồn thẩm thấu gần hết Hệ Thống rồi.

Hắn đã hiểu rõ tường tận cấu tạo của Hệ Thống.

Nó được tạo thành bởi ba trăm năm mươi ngàn dòng Lệnh hay còn gọi là Pháp Lệnh.

Những dòng Lệnh nhỏ từ vô cùng đơn giản đến phức tạp kết hợp lại thành một Hệ Thống có khả năng suy nghĩ, suy luận và đưa ra kế hoạch dựa trên những thông tin mà nó thu thập được từ ngoại giới.

Và những tính năng đó chỉ đó chỉ có khi nó hoàn toàn có đủ năng lượng thức tỉnh ba trăm năm mươi ngàn dòng Lệnh đó .

Vậy nên cái Hệ Thống nhìn có vẻ vô tri vô giác, không có trí tuệ này là do nó còn chưa chạy được ba vạn dòng nữa nha.

Ký chủ của nó quá phế vật, một thế giới không kiếm được bao được bao nhiêu năng lượng để nó thức tỉnh cả.

Cổ Đạo thần nhớ lại tình cảnh của Hệ Thống, không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho nó luôn.