Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Thiên Tài

Chương 2: Thiên phú (1)




Chương 2: Thiên phú (1)

Chương 2: Thiên phú

Cột sáng khổng lồ từ người của A Ngưu chiếu thẳng lên bầu trời khiến tất cả người dân trong thôn đều bất ngờ tột đỉnh, tất cả mọi người trong thôn dường như đã từ bỏ hy vong tu tiên vào người những đứa trẻ, không ngờ kỳ tích thật sự đã xảy ra, thôn của bọn họ lại xuất hiện được 1 hạt giống tu tiên, thậm chí thiên phú còn rất cao nữa.

" Trời phù hộ Hắc Sơn thôn chúng ta rồi..." Thôn trưởng gia gian không cầm được nước mắt mà khóc, còn không quên quỳ xuống vái lạy ông trời.

" Tổ tông hiển linh rồi "

" Cuối cùng thôn chúng ta cũng xuất hiện đứa trẻ có thể tu hành."

Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, không khí được đẩy lên cao trào, khác với bầu không khí nặng nề uể oải lúc nãy.

A Ngưu cũng rơi vào trạng thái phấn khích, không kìm được niềm vui, hắn ôm Cổ Đạo Thần và xoay vòng quanh. Tất cả những lo âu và sợ hãi nãy giờ dường như tan biến, với sự xác nhận rằng bản thân có khả năng tu tiên.

" Đạo Thần, ta có thể tu tiên a, ta có linh căn a, sau này ta sẽ cố gắng tu luyện mạnh lên để bảo vệ ngươi a!!" A Ngưu vừa xoay Cổ Đạo Thần vừa mừng rỡ vô cùng nói.

" Biết rồi, biết rồi, mau dừng lại, bỏ ta xuống, ta sắp chóng mặt c·hết aaaa!!" Cổ Đạo Thần không ngừng giãy giụa mong sao có thể thoát khỏi vòng xoáy vô cực của A Ngưu, nhưng cố gắng đến mấy cũng không được phải kêu lên 1 cách bất lực, A Ngưu nghe hắn nói vậy cũng nhanh chóng đưa Cổ Đạo Thần về lại mặt đất, hắn cũng nhận ra bản thân hơi quá trớn mà xấu hổ gãi gãi đầu.



Sau khi được trở về với mặt đất thân yêu của mình, Cổ Đạo Thần chỉnh trang lại quần áo bị xốc xếch, chuẩn bị tiến lên để kiểm tra linh căn của bản thân, nhưng chưa kịp tiến lên nữa hắn đã thấy bạch y thanh niên đã thu hồi chiếc gương lại, Cổ Đạo Thần vội la lên:

" Khoan đã, Khoan đã, còn ta nữa cơ mà, ta còn chưa được kiểm tra linh căn!!"

Nghe được tiếng la của Cổ Đạo Thần, bạch y thanh niên cũng chỉ nhìn sơ qua rồi nhàn nhạt nói: " Ngươi vẫn còn quá nhỏ, không đủ điều kiện để tiến hành kiểm tra linh căn."

" Không đủ điều kiện?!!!" A Ngưu nghe thấy bạch y thanh niên nói vậy thì thất thanh la lên.

"Đúng, vậy nên buổi trắc linh căn đến đây là kết thúc, mọi người có thể giải tán, còn ngươi sẽ được chúng ta đưa về tông môn tu hành." Bạch y thanh niên nhàn nhạt nói," Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát nên bây giờ ngươi chỉ còn 1 ngày để chuẩn bị thôi, hãy mau chóng về nhà chuẩn bị đi."

" Xin hỏi ta có thể đem đệ đệ ta theo được không ạ?" A Ngưu nhanh chóng hỏi, Cổ Đạo Thần là điều duy nhất mà hắn quan tâm, nếu không thể mang theo được Cổ Đạo Thần, hắn cũng chả cần đi đâu tu hành cả.

Bạch y thanh niên khá bất ngờ với câu hỏi của A Ngưu, nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu nói: " không được, bọn ta chỉ có thể mang theo những kẻ có linh căn về tông môn mà thôi, đó là quy định."

A Ngưu nghe được câu trả lời như vậy cũng thất vọng vô cùng, nhưng hắn cũng nhanh chóng có được quyết định của mình:" Vậy đa tạ, ta xin phép không thể đi theo các vị được, ta phải ở lại đây chăm sóc đệ đệ."

Tất cả mọi người trong thôn nghe A Ngưu nói sẽ từ bỏ cơ hội tu hành cũng bắt đầu lo sốt vó lên, liên tục đều khuyên nhủ.

" A Ngưu ngươi cứ yên tâm đi tu hành đi, Đạo Thần có chúng ta chăm sóc rồi"



" Đúng vậy đó A Ngưu, ngươi cũng biết tất cả mọi người trong thôn đều yêu quý Đạo Thần mà."

" Ngươi cứ việc yên tâm đi đi, Đạo Thần được nọn ta chăm sóc sẽ không phải chịu ủy khuất j đâu"

Mặc kệ phản ứng kinh ngạc của bạch y thanh niên trước mặt và sự khuyên nhủ của tất cả mọi người xung quanh, A Ngưu vẫn kiên định quay người lại định dắt tay Cổ Đạo Thần cùng đi về nhà nhưng lại bắt trúng không khí, tiểu tử 3 tuổi đứng kế bên hắn đã chạy đâu mất tiêu rồi, vội nhìn xung quanh thì đã thấy tên tiểu tử đó chạy lại trước mặt tiên nhân còn lại.

Quay lại thời gian 1 chút trước đó, khi nghe bạch y thanh niên nói mình không thể trắc linh căn được, Cổ Đạo Thần cũng có 1 tí tẹo thất vọng, 1 tí tẹo hoang mang, nhưng rất nhanh niềm tin vào bản thân của hắn lại tràn đầy, Cổ Đạo Thần đoán rằng điều kiện mà tên bạch y đó nói chỉ áp dụng với người thường, chứ không thể áp đặt lên 1 nhãi con thiên tài như hắn. Đó cũng là tín niệm lớn nhất của Cổ Đạo Thần, hắn chắc chắn rằng bản thân siêu phàm hơn tất cả, bởi vì thế giới mà hắn nhìn thấy cảm nhận khác hoàn toàn với phàm nhân.

Sau khi tiêu diệt được những cảm xúc thất vọng bé tẹo của mình, Cổ Đạo Thần mặc kệ A Ngưu đang nói chuyện với tên bạch y đó mà nhanh chóng chạy đến chỗ của tên tiên nhân còn lại, người luôn im lặng và đứng yên 1 chỗ từ đầu cho đến bây giờ, người cho Cổ Đạo Thần cảm nhận được sự khủng kh·iếp đến đáng sợ.

" Xin chào, ta tên là Cổ Đạo Thần nha, ngài tên là gì ?" Cổ Đạo Thần chạy đến sát bên tiên nhân béo, không có vẻ gì là rụt rè sợ hãi cả, chủ động chào hỏi và giới thiệu tên mình.

" Ta tên là Trần Huyền Diệp." Trần Huyền Diệp cúi xuống nhìn nhãi con chỉ mới đứng tới đùi của hắn, khuôn mặt bất giác nở nụ cười hiền lành.

" Trần thúc thúc ngài có thể để cho ta cũng trắc linh căn được không." Cổ Đạo Thần nãi thanh nãi khí nói, thậm chí còn lao vào ôm chân Trần Huyền Diệp, ngửa khuôn mặt béo tròn lên nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.



Trần Huyền Diệp thấy nhãi con 3 tuổi này ôm chân hắn dính như keo, thậm chí còn dùng khuôn mặt đáng yêu đó t·ấn c·ông trực diện vào hắn, làm hắn sửng sốt 1 chút, nhưng nụ cười trên khuôn mặt hắn lại càng ngày càng hiền hòa hơn nữa. Sống mấy trăm năm rồi đây là lần đầu tiên có 1 đứa trẻ dám thân cận trực tiếp với hắn như vậy, làm hắn không kiềm chế được vươn tay xoa nắn khuôn mặt béo tròn đó.

" Ân, xúc cảm thật tuyệt, mềm mềm, lỏng lỏng, đàn hồi thật tốt." Trần Huyền Diệp vừa xoa vừa nói thầm trong lòng, để rồi từ 1 tay đã biến thành 2 tay xoa đều 2 bên má của Cổ Đạo Trần, lúc thì bóp lúc thì nắn lúc thì kéo ra 2 bên, chơi vui vô cùng.

" Đạo Thần, Đạo Thần .. .. . . đi về thôi" A Ngưu lúc này cũng chạy đến, giải cứu Cổ Đạo Thần khỏi ma trảo của Trần Huyền Diệp.

Thấy A Ngưu chạy đến Trần Huyền Diệp cũng không trêu đùa béo mặt của Cổ Đạo Thần nữa, rút lại ma trảo của mình. Cổ Đạo thần sau khi thoát được ma trảo cũng ôm mặt xoa xoa, sau đó méo miệng, mắt đỏ lên, nhanh chóng tích tụ nước mắt và oa 1 tiếng, khóc luôn. Tiếng khóc vang dội của Cổ Đạo Thần làm cho A Ngưu và Trần Huyền Diệp sửng sốt 1 lúc, đến khi lấy lại tinh thần rồi A Ngưu định vội tiến lại bế hắn nhưng có 1 người đã nhanh tay hơn, đó chính là Trần Huyền Diệp.

Trần Huyền Diệp aka thủ phạm làm cho nhãi con 3 tuổi khóc thấy bản thân chọc cho tiểu tử này khóc cũng có chút chột dạ xấu hổ, nên cũng nhanh chóng bế Cổ Đạo Thần lên thả vào trong lòng ngực mình, 1 tay không ngừng vỗ về sau lưng hắn 1 tay lau nước mặt trên mặt hắn, còn miệng thì không ngừng hống. " Đừng khóc, đừng khóc, thúc thúc không cố tình mà, thúc thúc xin lỗi. . . . ."

" Hức, ta muốn trắc linh căn mới đồng ý tha thứ cho thúc thúc nha, hức" Cổ Đạo Thần nói với giọng nghẹn ngào ủy khuất.

" Được rồi, được rồi, thúc thúc sẽ cho Thần Thần kiểm tra mà." Trần Huyền Diệp nhanh chóng đáp, sau đó hắn lặng lẽ truyền 1 dòng linh khí vào người Cổ Đạo Thần để kiểm tra, Trần Huyền Diệp ngạc nhiên phát hiện cơ thể của Cổ Đạo Thần hoàn hảo, không 1 chút tạp chất, thuần khiết đến đáng sợ, kinh mạch gân cốt, lục phủ ngũ tạng cường độ không thua kém gì tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.

Chỉ trong nháy mắt Trần Huyền Diệp đã kiểm tra hết toàn bộ cơ thể của Cổ Đạo Thần, hắn nhanh chóng nói với tên tiên nhân trẻ tuổi : " Ngô Thanh, đưa ta Huyền Thiên Giám, ta sẽ đích thân trắc linh căn."

Ngô Thanh chính là tên của bạch y thiếu niên, người nãy giờ dường như đ·ã c·hết lặng khi nhìn thấy sư thúc đức cao vọng trọng của mình lại đi trêu đùa 1 đứa trẻ 3 tuổi đến mức phát khóc, nhưng khi nghe thấy sư thúc ra lệnh cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần đáp:

" Vâng, thưa sư thúc."

Cho dù bất ngờ với yêu cầu mà sư thúc đưa ra nhưng Ngô Thanh cũng nhanh chóng lấy ra Huyền Thiên Giám mà bản thân vừa mới thu hồi, cung kính đưa lại cho Trần Huyền Diệp.

Trần Huyền Diệp tiếp nhận Huyền Thiên Giám từ tay của Ngô Thanh, truyền linh lực của bản thân vào, nhanh chóng đặt Cổ Đạo Thần xuống. Lúc này cũng giống như những lần trước, 1 tia sáng cũng từ Huyền Thiên Giám chiếu ra, rọi thẳng vào người Cổ Đạo Thần.

Chỉ trong tích tắc, 1 cột sáng màu trắng khổng lồ từ mặt đất mọc lên xuyên thẳng lên bầu trời, cột sáng đó to lớn đến mức gần như bao phủ toàn bộ hắc sơn thôn. tất cả thôn dân gần như không thể mở mắt vì cường độ ánh sáng quá mạnh, chỉ có Cổ Đạo Thần, A Ngưu, Trần Huyền Diệp và Ngô thanh không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mới có thể biết được cột sáng của Cổ Đạo Thần mênh mông và cao lớn đến nhường nào.