Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Thiên Tài

Chương 29: Tên của ngươi sẽ là Bóng Đèn Yếu Đuối Vô Dụng Le Lói Trong Màn Đêm Sâu Thẳm Rồi Vụt Tắt Không Để Lại Một Chút Dấu Vết Như Chưa Từng Tồn Tại nha!




Chương 29: Tên của ngươi sẽ là Bóng Đèn Yếu Đuối Vô Dụng Le Lói Trong Màn Đêm Sâu Thẳm Rồi Vụt Tắt Không Để Lại Một Chút Dấu Vết Như Chưa Từng Tồn Tại nha!

Nhìn nhãi con Cổ Đạo Thần đã trở lại, tâm trạng mọi người lại được lên đến đỉnh núi,

Trần Huyền Diệp cũng kinh hỉ hơn ai hết, vội vàng gỡ nhãi con trên mặt hắn xuống, cầm trên tay đưa ra xa quan sát thật kỹ, thấy trên người hắn không có bất kỳ dấu vết b·ị t·hương gì, Trần Huyền Diệp lại nhẹ nhàng thở ra tiếp, sau đó hắn lại có chút tức giận, nghĩ.

Nhãi con này trở về toàn vẹn như vậy trở về không một vết xước, không lẽ là hồi nãy do hắn lại nghĩ ra năng lực gì, nên mới biến mất như vậy.

Trần Huyền Diệp nghĩ vậy thì quyết định phải răn đe nhãi con này mới được, có chuyện gì cũng phải nói cho trưởng bối trước, không có tự ý quyết định vậy được.

Hạ quyết tâm xong, hít một hơi lấy tâm trạng, đang định xụ mặt xuống, răn dạy béo nhãi con.

Nhưng mà ngay lập tức, Trần Huyền Diệp đã vội vàng trở mặt ngay, ôm nhãi con hống hống, nhẹ nhàng cưng trìu hỏi hắn.

" Thần Thần vừa đi đây vậy nha? Có biết làm cho sư tôn và mọi người lo lắng lắm không?"

Mới một giây trước còn mới hạ quyết tâm làm nghiêm sư một lần vậy mà chưa gì hết đã thay đổi 180 độ.

Trần Huyền diệp cũng chịu nha, hắn không thể răn Cổ Đạo Thần được bởi vì nhãi con đã mếu vô cùng rồi, mắt to cũng hơi ửng hồng, mũi sụt sịt, đáng thương đến c·hết người a, bất kỳ ai nhìn vào cũng chỉ muốn yêu thương thôi.

Và quan trọng nhất, hắn biết lần này nhãi con Đạo Thần không phải diễn, thằng bé lần này sắp khóc thật rồi nha.

Trần Huyền Diệp sao có thể để nhãi con của hắn khóc được chứ, nghĩ thôi đã thấy đau lòng muốn c·hết rồi.

Các vị sư bá của Đạo Thần cũng đau lòng vô cùng mà vây quanh hắn, người xoa tay, kẻ xoa chân, xoa mặt, không ngừng hống nha.

Nhìn mọi người không ngừng hống hắn như vậy thì Cổ Đạo Thần cũng không còn sợ hãi muốn khóc nữa nha, mà đổi lại là ngượng ngùng vô cùng.

Vùi đầu vào ngực sư tôn Trần Huyền Diệp mà giấu mặt.

Mọi người thấy vậy thì không khỏi thoải mái bật cười.

Nhãi con này không ngờ cũng biết ngượng nữa nha!

" Đạo Thần, lại đây với gia gia nào." Tinh Cực chí tôn nhẹ nhàng gọi Cổ nhãi con.

Cổ Đạo Thần nghe Tinh Cực gia gia kêu hắn thì cuối cùng cũng chịu ló mặt ra, sau đó lơ lửng bay về phía đó.



Tinh Cực chí tôn đưa tay ra sẵn, vớt lấy nhãi con đang trôi nổi giữa không trung này, bỏ vào ngực, mỉm cười, cúi đầu thương yêu hỏi:

" Đạo Thần có thể kể cho gia gia nghe sự việc lúc nãy là như thế nào không"

Cổ Đạo Thần ngồi trong lòng Tinh Cực gia gia, cảm thấy yên tâm vô cùng, ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi câu sự việc mà hắn biết.

" Khi nãy, thần hồn của ta đang bay lượn thì đột nhiên cảm giác được một lực hút vô cùng mạnh, khiến cho ta chưa kịp phản ứng thì đã thấy bản thân bị hút đến mới nơi hoàn toàn lạ lẫm. Lúc đó, Đạo Thần cảm thấy hơi sợ hãi nha, nhưng ta vẫn cố tìm cách thoát ra khỏi đó, nhưng mà không được. . . . . . Sau đó. . . . . ."

Khoảng một phút ba mươi giây trước.

A Nha nha nha!!

Bực quá đi nha!!

Sao lại làm khó nhãi con như vậy chứ?!

Giữa không gian ảo ảo mê mê, đẹp như mê hoặc, rộng lớn vô tận, kéo dài vô hạn này, có một nhãi con đang không ngừng ôm đầu lăn qua lăn lại trên hư không, miệng nhỏ không ngừng la to lên.

Cổ Đạo Thần nhãi con nãy giờ đã thử không biết bao nhiêu cách rồi nhưng mà vẫn không thể nào thoát ra khỏi đây.

Từ việc thử nâng cấp thuật pháp mà Vạn Hỏa lão nhân đưa cho hắn coi có tác dụng gì không, rồi cũng kết hợp nó với Thuần Dương Thái Huyền Kinh, kết quả đạt được cũng vô cùng hoàn hảo.

Hắn cuối cùng cũng đã vận chuyển được công pháp đó trong trạng thái thần hồn nha.

Tác dụng đem lại cùng vô cùng tốt.

Chỉ cần vận chuyển công pháp lên là thần hồn hắn lại cực sáng lên do sức nóng của công pháp, soi sáng được một vùng không gian luôn nha.

Thật là quá tuyệt vời

Tuyệt vời

Tuyệt . . . . . .



A a a a a

Vô nghĩa c·hết đi được.

Tốn gần 30 giây của hắn nha.

C·hết tiệt !

Ta sẽ đặt một cái tên thật vô dụng cho ngươi giống như tác dụng của ngươi vậy, công pháp c·hết tiệt à!!

Cổ Đạo Thần giận cá chém thớt, chém lên công pháp mà hắn vừa sáng tạo ra luôn, nhãi con này thật bá đạo nha.

Sau đó, thay vì nghĩ biện pháp tiếp thì nhãi con lại dành ra 30 giây nữa để nghĩ một cái tên thật vô dụng cho công pháp đó.

" A, có rồi, tên của ngươi sẽ là Bóng Đèn Yếu Đuối Vô Dụng Le Lói Trong Màn Đêm Sâu Thẳm Rồi Vụt Tắt Không Để Lại Một Chút Dấu Vết Như Chưa Từng Tồn Tại nha!"

Cổ Đạo Thần vỗ tay, vui sướng đọc một lèo tên công pháp mà hắn mới nghĩ ra được, không vấp một chút nào, đúng là nhãi con có thiên phú mạnh nhất có khác, trí nhớ vô cùng tốt.

Sau đó, niềm vui nho nhỏ đó cũng rất nhanh biến mất, nhãi con Cổ Đạo Thần lại có chút sợ hãi nha.

Đây là lần đầu tiên hắn biết cảm giác đó, sợ hãi.

Không ngờ cảm giác sợ hãi lại đáng sợ như vậy!!

Cổ Đạo Thần thầm nghĩ, để rồi nỗi sợ trong nhãi con càng ngày càng lớn lên.

Hắn sợ không còn gặp lại sư tôn nữa, không còn gặp lại đại sư bá, nhị sư bá, lục sư bá, rồi A Ngưu, tiểu Cải, tiểu Kiếm, tiểu Thụ, tiểu Bạch.

Không còn gặp lại Nguyên Thủy gia gia, Huyền Thiên gia gia, Tinh Cực gia gia luôn nha.

Oa, nhãi con không muốn ở đây quài quài đâu!

Muốn về nhà !

Muốn về nhà !

Muốn về nhà !



Muốn về nhà !

Cổ Đạo Thần oa oa mà gào thét một lúc, phát tiết nỗi sợ hãi ra ngoài, nhưng khuôn mặt cũng đã mếu xệu rồi, sắp khóc nha, những giọt nước cũng dần dần đong đầy ngay khóe mắt, chuẩn bị rơi xuống.

Thì bỗng nhiên không gian lại thay đổi lần nữa, trước mắt hắn bây giờ đã là ánh sáng đẹp đẽ trong đại điện rồi.

Hắn lại thấy được sư tôn, sư bá và gia gia nha.

". . . . . . sau đó ta vui mừng quá nên đã chạy đến chỗ sư tôn đó. Hết rồi ạ." Cổ Đạo Thần cuối cùng cũng kể xong hành trình gian nan của hắn, sau đó hắn lia mắt về phía mọi người coi có ai cảm động với đau lòng vì những gì mà hắn trải qua không.

Nhưng mà hắn tại sao không thấy những cảm xúc đó đâu nhỉ?

Tại sao ta lại cảm thấy bọn họ hình như bị khờ luôn khi nghe xong câu chuyện cảm động đó nhỉ?

Hay là do bởi vì câu chuyện mà ta kể gây ra cảm xúc vô cùng lớn tới bọn họ nên bọn họ mới có vẻ khờ đi như vậy?

Ở bên dưới, Trần Huyền Diệp không khỏi thở dài trong lòng.

Uổng công hắn vừa nãy còn lo lắng như vậy, tưởng đâu nên nhãi con này gặp chuyện gì đáng sợ lắm nên mới sợ hãi, ủy khuất như vậy.

Không ngờ tên Cổ nhãi con này lúc đó vẫn con tâm lớn mà đi so đo với công pháp nữa nha.

Còn nghĩ ra được quả tên siêu cấp khó nhớ, khó đọc nữa, cái gì mà bóng đèn le lói, không nhớ nổi.

Trần Huyền diệp trong lòng phun tào nhãi con, nhưng thực chất vẫn con rất sợ hãi luôn á.

Không hiểu sao may mắn nhãi con lại có thể ra được, nếu không thì, ai u, hắn không dám nghĩ tiếp!

" Gia gia, ta có cảm giác bây giờ mình có thể tùy ý ra vào chỗ đó nha." Cổ Đạo Thần đột nhiên lên tiếng nói.

Câu nói của hắn khiến cho tất cả mọi người lại kinh ngạc và sợ hãi tiếp.

Tinh Cực chí tôn nghe vậy thì trái tim cũng nhảy lên một nhịp, nhưng vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng hỏi lại nhãi con: " Đạo Thần có chắc không?"

Cổ Đạo Thần chỉ nói đây là cảm giác thôi, nên vẫn có xác suất cảm giác đó sai, nên Tinh Cực chí tôn phải hỏi kỹ lại nhãi con, hắn sợ nhãi con tự tiện tiến vào chỗ đó rồi không ra được nha.

Cổ Đạo Thần im lặng suy tư một lúc, rồi lên tiếng, ngữ khí vô cùng chắc chắn nói: " Chắc ạ, thậm chí nếu ta đem theo cái gọi là Hệ Thống theo vào đó, thì đố nó chạy ra được luôn á!"