Chương 28: Oaaa aa nhãi con sợ hãi quá nha!!
Chương 28:
" Mới....mới vừa nãy??"
Đám người sư tôn và sư bá của Cổ Đạo Thần đồng loạt kinh ngạc, run rẩy hỏi.
Bọn họ cũng nhanh chóng liên kết tất cả mọi sự kiện lại, từ Đại Đạo Triều Ngân đến dị tượng sinh sôi, đúng là do tên nhóc này gây ra, chỉ vì hắn đột phá lên Luyện Khí kỳ nha.
Cho dù bọn họ từ đầu cũng đã gần như xác nhận mọi việc là do Cổ nhãi con gây ra, nhưng đến khi biết được đúng như dự đoán thì bọn họ vẫn kinh ngạc bình thường.
Thật là tâm lý kém a !
" Được rồi, các ngươi để cho Đạo Thần giải quyết sự việc nào!"
Tinh Cực chí tôn thấy bọn hắn ôm nhãi con cọ qua cọ lại, đùa giỡn rồi kinh ngạc, lặp đi lặp lại, không khỏi lạnh giọng lên tiếng nói.
Một đám trưởng lão nghe vậy thì không dám đùa giỡn nữa, ngoan ngoãn đứng ra 2 bên đại điện.
Trần Huyền Diệp cũng vội vàng thả nhãi con xuống, nhanh chóng chui vào hàng ngũ sư huynh của hắn.
Cổ Đạo Thần nghe Tinh Cực gia gia la sư tôn và các sư bá của hắn thì cũng mới nhớ ra việc còn dang dở của hắn nha.
Hắn nhìn về phía thần hồn vẫn còn đang bị cầm cố trên không của Tuyết Sam.
Nhãi con có thể thấy được nó, ẩn giấu bí ẩn trong thần hồn của cô ta, một điểm sáng nhỏ đang phát sáng mà chỉ có đôi lam nhãn của Cổ Đạo Thần có thể nhìn thấy.
Lúc này, tất cả mọi người trong đại điện đều tập trung ánh mắt về hướng nhãi con Cổ Đạo Thần.
Vạn Hỏa lão nhân và Tinh Cực chí tôn muốn biết nhãi con làm cách nào để giải quyết tiểu cô nương đó, cùng với cái gọi là Hệ Thống.
Còn Trần Huyền Diệp và các sư huynh của hắn thì lại tò mò xem Cổ nhãi con muốn làm gì với thần hồn của tiểu la lỵ đó.
" Này tiểu cô nương đó là ai vậy?" Ngô Vân lặng lẽ truyền âm hỏi sư huynh sư đệ của hắn.
Lục Thanh hà nghe vậy thì chần chờ một lúc, cũng truyền âm đáp: " Là con gái của hảo hữu ta, nhưng mà ta không biết vì sao cô nương này lại ở đây và chuyện gì đang xảy ra!"
Tuy là con gái của hảo hữu của mình, nhưng trong giọng điệu của Lục Thanh Hà cũng không hiện vẻ lo lắng gì cả, đơn giản vì hắn biết thứ gì quan trọng hơn, cô nương này phải có vấn đề gì đó mới có thể kinh động tổ sư gia, thậm chí là Đạo Thần.
Bởi vậy nếu cô nương này xảy ra vấn đề gì cũng không quan trọng với hắn nữa, hắn tuyệt đối đứng về phía tông môn nha, nên lo lắng cho kẻ lạ làm gì, dư thừa.
" Lúc nãy, khi trở về Thiên Hạo có nói với ta là nhóm bọn hắn vừa gặp một tiểu cô nương rất kỳ lạ, Đạo Thần có vẻ chán ghét cô ta!" Lâm Thanh Sơn truyền âm nói tiếp.
Trong khi các sư bá của hắn lặng lẽ trò chuyện thì Cổ Đạo Thần đã bắt đầu vận chuyển thuật pháp linh hồn xuất khiếu.
Thuật pháp được vận chuyển, nhãi con Đạo Thần cảm giác như cơ thể mình nhẹ đi, muốn bay, muốn bay lên nhaa.
Sau đó, Cổ nhãi con thật sự bay lên, nhưng không phải là thân thể béo tròn của hắn, mà là một bóng hình mờ ảo trong suốt bay lên, thoát ra từ cơ thể của hắn.
Đó chính là thần hồn của Cổ Đạo Thần!!
Tất cả mọi người lại đồng loạt nhìn theo, ánh mắt di chuyển theo thần hồn đang không ngừng bay lượn của nhãi con Cổ Đạo Thần.
Thần hồn của Cổ nhãi con cũng giống y hệt hắn từ ngoại hình đến khuôn mặt, chỉ có là hơi mờ ảo so với cơ thể thôi.
Nhìn thần hồn béo tròn đó không ngừng bay qua bay lại, lượn lên lượn xuống, bọn hắn đều cảm thấy buồn cười, tựa như một quả bong bóng bị xì hơi vậy.
Còn về Cổ Đạo Thần, nhãi con đang bay lượn, thì đây là lần đầu tiên hắn được bay nha, tự mình hắn bay!
Nhãi con cảm thấy vô cùng mới lạ, hắn vẫn muốn lượn lờ thêm một chút nữa.
Nhưng đột nhiên
Cổ Đạo Thần cảm thấy một lực hút vô cùng mạnh bỗng nhiên xuất hiện, lực hút này mạnh đến mức hắn không kịp phản ứng, không kịp chống đỡ, không kịp kêu lên, vừa cảm thấy bị lực đạo đó hút xong thì trước mắt hắn đã là một khung cảnh, một không gian hoàn toàn khác!
Cổ nhãi con trôi nổi trong không gian đó, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh xung quanh mình.
Thật đẹp nha!
Thật hoàn hảo!
Thật vĩ ngạn!
Và sao cũng thật thân quen!
Cổ Đạo Thần không khỏi bị không gian ở đây hớp hồn, trong lòng không ngừng ca ngợi, cảm thán.
Nhưng mà sao quay về bây giờ?
Béo nhãi con nhìn ngắm một lát thì cũng nghĩ đến chuyện quan trọng này, hắn gãi gãi tròn đầu, cố gắng suy nghĩ, tìm cách trở về nha.
Sau đó, Cổ Đạo Thần thử vận chuyển Thuần Dương Thái Huyền Kinh xem có thể sử dụng sức mạnh phá toái hư không thoát ra khỏi đây không.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ hắn chỉ có thần hồn, không thể vận chuyển được công pháp.
Nhãi con không từ bỏ, thử qua cách khác, dùng lam nhãn của hắn soi toàn bộ ngóc ngách ở đây, nhằm tìm ra lỗ hỏng hoặc quy tắc ở đây để thoát ra.
Nhưng mà, rất nhanh Cổ Đạo Thần lại thất bại tiếp, bởi vì như chính nhãi con đã cảm thán hồi nãy, nơi này thật hoàn hảo, làm sao có thứ gọi là lỗ hỏng được, thậm chí hắn nhìn mà muốn đau mắt luôn, quá quá nhiều thứ phức tạp và nhỏ nhặt đan xen vô tận, không ngừng biến thiên ở đây.
Cổ Đạo Thần lần đầu tiên nếm trải thất bại, lại còn là 2 lần liên tiếp.
Nhãi con không cam tâm!
Nhãi con tức giận!!
Nhãi con tiếp tực thử cách khác!!!
. . . . . . . . . . .
Quay lại đại điện.
Một giây chưa tất cả mọi người trong đây vẫn còn đang nhìn béo nhãi con vui vẻ lượn qua lượn lại.
Một giây sau, nhãi con đột nhiên biến mất.
Tất cả mọi người trong đại điện hoang mang, ngơ ngác, bật ngửa, không phản ứng kịp.
Cả đại điện chìm trong không khí im lặng của sự ngơ ngác, sau đó không khí lại bùng nổ sôi trào lên.
Bọn họ đều hoảng loạn la lên.
Nhãi con ta đâu?!!?
Một cái béo nhãi con to như vậy đột nhiên biến mất đâu???
Ai dám bắt nhãi con của bọn ta???
Ta x x x x x x x hắn?!!
Trả nhãi con lại đây cho ta!!!
A a a a a a a!!!
Bọn họ trong lòng không ngừng tức giận chửi rủa, la toáng, không ngừng tìm kiếm, lục tung cả đại điện, thậm chí Nguyên Thủy Thánh Cung lên.
Tìm kiếm một lúc mà vẫn không thấy dấu vết, khí tức của nhãi con Cổ Đạo Thần, trong lòng bọn họ không khỏi tuyệt vọng.
Ngô Vân đột nhiên nghĩ đến bảy bảy bốn chín thoại bản mà hắn đã đọc, hắn lại liên tưởng lên người Cổ Đạo Thần.
Không lẽ nhãi con đã bị đại năng siêu cấp nào bắt đi??
Hoặc nhãi con chính là thiếu gia thất lạc của một gia tộc mạnh mẽ nào đó bên ngoài Thiên Nguyên giới nên bây giờ chúng đã đón nhãi con về??
Sau đó, hắn chia sẻ suy nghĩ của bản thân cho sư huynh sư đệ của hắn.
Trần Huyền Diệp, Lâm Thanh Sơn và Lục Thanh Hà vốn đang vô cùng buồn bực khó chịu, tuyệt vọng bất lực, muốn phát tiết vô cùng.
Vậy nên. . . . . . .
Sau đó không nói cũng biết.
Ngô Vân bị 3 người sâm không thương tiết, đè xuống đất ma sát với đại điện bóng loáng, như một chiếc giẻ lau nhà vậy.
Sau khi phát tiết xong, nhìn bộ dạng mắt tím môi đỏ của Ngô Thanh, tâm trạng cả ba cũng dễ chịu chút.
Bọn hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, run run hỏi Tinh Cực chí tôn:
" Đạo Thần, hắn đi đâu, ngài có biết không ạ?"
Nhìn bộ dáng chờ mong kèm theo sợ hãi của nhóm người Trần Huyền Diệp, Tinh Cực chí tôn cũng không thể nói gì cả, chỉ có thể nặng nề lắc đầu, khí tức cũng trở nên ủ dột buồn bã vô cùng.
Hắn nhìn về thần hồn đang bị hắn cầm cố trên không, trong đầu nghi ngờ cái thứ Hệ Thống đó đã bắt nhãi con đi, thậm chí hắn còn suy đoán tiếp có lẽ nhiệm vụ thật sự của Hệ Thống là bắt đi nhãi con Đạo thần của bọn hắn.
Tinh Cực chí tôn trong lòng không ngừng dâng lên sát khí, hắn vô cùng muốn nghiền nát thần hồn này thành tro tàn, thử xem đến lúc đó thứ gọi là Hệ Thống còn tồn tại không.
Nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ thôi, thật sự hắn không dám, nếu Hệ Thống đã bắt đi Đạo Thần thật thì cho dù có thể nghiền nát nó cũng khó c·ướp lại được nhãi con, mà phần trăm cao là hắn không thể chạm vào nó rồi, bởi vì hắn còn không biết là nó còn ở trong thần hồn của tiểu cô nương này không hay đã vọt mất tiêu rồi.
Cả 4 người thấy vậy thì tâm lại chìm xuống đáy cốc, nhưng mà vẫn cố giữ lấy hi vọng cuối cùng, nhìn về phía Vạn Hỏa lão nhân.
Vạn Hỏa lão nhân nãy giờ cũng kinh hãi không kém gì bất kỳ người nào ở đây và cũng vô pháp biết Đạo Thần đi đâu, tại sao lại đột nhiên biến mất.
Hắn vẫn còn đang thất thần suy nghĩ thì bỗng nhiên cảm nhận được 4 đạo tầm mắt nặng nề đặt lên người mình.
Lấy lại tinh thần, Vạn Hỏa lão nhân đối diện với 4 cặp mắt hy vọng và tuyệt vọng vô cùng đó.
Trong lòng hắn khổ vô cùng nha.
Tại sao lại nhìn ta??
Ta chỉ là tàn hồn thôi mà??
Đừng đặt hy vọng vào ta mà!!
Aaa, áp lực quá đi!!
Biết vậy lúc trước không khai cảnh giới !!
Vạn Hỏa lão nhân cổ họng khô khốc, nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, đang định ở miệng nói " Ta cũng không biết. "
Thì hắn đột nhiên kinh hỉ nhìn thấy.
Một bóng trắng, tròn tròn xuất hiện.
Nhanh chóng lao về phía Trần Huyền Diệp.
Sau đó, bao phủ cả quả đầu to tròn của tên đó.
Bóng dáng tròn vo đó không gì khác chính là thần hồn của Cổ Đạo Thần nha.
Cổ nhãi con vừa hưng phấn vừa sợ hãi, dùng toàn bộ tay chân và cơ thể của hắn ôm chặt lấy sư tôn Trần Huyền Diệp, miệng không ngừng oa oa nói, ngữ khí ủy khuất đáng thương vô cùng:
" Oaaa a ta tưởng không còn gặp lại sư tồn và mọi người nữa rồi nha, oaa . . . . ."