Chương 23: " Này, ngươi diễn đủ chưa?"
" Thấy được gì hả, Đạo Thần?" Dương Thanh Phong thấy nhãi con bỗng nhiên nhìn hắn nói vậy, không hiểu ra sao hỏi lại.
Nhóm A Ngưu và tiểu Cải cũng không hiểu vì sao, thắc mắc nhìn về Cổ Đạo Thần.
Cổ đạo Thần đầu nhỏ gác lên vai A Ngưu, lấy tay dụi dụi mắt, mới ngủ dậy nên mắt hơi díu nga, sau đó nói tiếp :" Nha, cho ta mượn chiếc nhẫn của ngươi, Thanh Phong."
Nghe Cổ Đạo Thần nhắc đến chiếc nhẫn, hắn biết nhãi con đang nói về chiếc nhẫn chứa sư phụ của hắn, nhưng hắn không biết vì sao nhãi con lại đột nhiên muốn đó, suy nghĩ một lúc, cũng chần chờ gỡ chiếc nhẫn màu bạc nhìn vô cùng bình thường của hắn ra, bỏ vào tay nhãi con.
Cầm chiếc nhẫn trên tay, Cổ Đạo Thần bỗng nhiên tủm tỉm cười, nhìn nhãi con đột nhiên vui vẻ cười như vậy, cả bọn lại lại thắc mắc thêm nữa.
" Nhẫn này có gì đặc biệt sao, Đạo Thần?" Tiểu Cải không kiềm được tò mò, lên tiếng hỏi.
" Không có gì cả nha." Cổ Đạo Thần lắc lắc đầu, trả lời.
Hắn chưa thể nói cho tiểu Cải và mọi người ở đây biết về lai lịch thật sự của chiếc nhẫn nha.
Sau đó, Cổ Đạo Thần lại chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trong đây tiếp.
Tất cả mọi người nhìn vào thì chỉ thấy đây là chiếc nhẫn màu bạc bình thường, nhưng lúc này, trong mắt Cổ Đạo Thần, chiếc nhẫn này chứa cả một thế giới trong đó.
Đúng vậy, Cổ nhãi con đã nhìn xuyên qua được chiếc nhẫn này, thấy được hoàn chỉnh Vạn Hỏa giới trong đây. Nhãi con cũng không hiểu tại sao, đột nhiên ngủ dậy hắn đã có thể xuyên thấu được Vạn Hỏa giới chỉ này nha.
" Nha, Vạn Hỏa lão đang ngủ à." Cổ Đạo Thần nhìn xuyên qua Vạn Hỏa giới chỉ, một lần nữa thấy được thế giới bên trong đó, thấy được cả Vạn Hỏa lão nhân đang nằm ngủ.
Sau đó, nhãi con lại đưa ánh mắt ra chỗ khác, ngắm nhìn Vạn Hỏa giới này nha, có vô số ngọn núi lửa khổng lồ đang không ngừng, những dòng chảy dung nham tạo thành một biển hồ to lớn, những đám hỏa vân lơ lửng trên bầu trời, . . . .
Oa, thật to lớn, toàn là lửa không.
Cổ Đạo Thần cảm thán trong lòng, lần này hắn mới có thể quan sát kỹ lưỡng toàn bộ những thứ trong Vạn Hỏa giới nha, lần trước hắn chỉ mới kịp nhìn sơ qua thôi.
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Cổ Đạo Thần cầm chiếc nhẫn quan sát một lúc sau cũng trả lại cho Dương Thanh Phong.
Dương Thanh Phong tiếp nhận lại nhẫn, đeo lại vào ngón tay mình, trong lòng không khỏi hồ nghi nghĩ:
" Không lẽ Đạo Thần đã có thể nhìn được bên trong Vạn Hỏa giới chỉ sao?"
Cổ Đạo Thần đưa lại nhẫn cho Dương Thanh Phong xong rồi lại chuyển qua nhìn tùm lum xung quanh, dường như nhãi con này đang thấy được những thứ gì vô cùng mới lạ vậy.
Tiểu đồng bọn thấy nhãi con như vậy cũng chẳng buồn hỏi tiếp, dù sao thì tên Cổ tiểu tứ này cũng đã không thiếu điểm khác người rồi, đó có lẽ là sự chênh lệch giữa thiên tài và người thường, thiên tài có thể thấy những thứ mà người phàm không bao giờ được chiêm ngưỡng.
Bỗng nhiên, Cổ Đạo Thần thấy được một hình bóng có chút quen thuộc đang đứng gần tiểu Thụ, hình như đó là tiểu la lị mà hắn đã gặp ở chỗ nhị sư bá nha.
" Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?" Cổ Đạo Thần nhíu nhíu mày, lạnh lùng hỏi, thậm chí trong giọng nói lộ ra một chút ghét bỏ.
" Ta.. ta bị đi lạc, vô tình gặp được mọi người ở đây." Tuyết Sam giả vờ sợ hãi, run rẩy nói.
" Có việc gì sao, Đạo Thần? Tiểu muội muội này đi lạc, chúng ta đang định giúp muội ấy tìm lại người thân."
A Ngưu hình như nghe được cảm giác chán ghét trong câu nói của Cổ Đạo Thần, khó hiểu hỏi đồng thời cũng giải thích về tình hình trước mắt.
Tuyết Sam nghe A Ngưu đứng về phía mình, trong lòng mừng thầm một chút, nhìn về thanh nhiệm vụ thứ nhất sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu 10 phần trăm nữa thôi, thầm nghĩ:
" Không uổng công ta bỏ ra 200 điểm nhờ hệ thống đưa đến gần chỗ nam chính mà, rất nhanh thôi sẽ hoàn thanh nhiệm vụ thứ nhất rồi, bây giờ phải cố gắng để lại ấn tượng tốt với hắn, không thể để cho thằng nhãi đó phá hỏng được."
" A, ngươi là đệ đệ hôm qua phải không? Chúng ta đã gặp nhau ở cho của Lục bá bá đó, ngươi có nhớ không?" Tuyết Sam giả vờ như bây giờ mới nhận ra Cổ Đạo Thần, vui mừng nói.
" Hai người nhận thức nhau sao?" Tiểu Thụ ngạc nhiên hỏi.
" Lục bá bá mà người nhắc không lẽ là Lục trưởng lão, Lục Thanh Hà?" Tiểu Cải cũng đồng thời hỏi.
" Đúng vậy, ta đang ở chỗ của hắn nha!!" Tuyết Sam nghe vậy thì giả vờ cao hứng nói.
" Nếu là vậy thì một lúc nữa bọn ta có thể trực tiếp đưa ngươi trở về." A Ngưu nghe thấy là ngươi quen của Lục sư thúc, thậm chí đang ở chỗ của hắn, nên cũng đồng ý giúp đối phương trở về.
Đúng lúc này, Cổ Đạo Thần từ trên người A Ngưu nhảy xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt, điều chỉnh lại y phục của mình, sau đó từ từ đi lại gần Tuyết Sam.
Nhìn Cổ Đạo Thần đang từ từ tiến lại chỗ mình, không hiểu sao Tuyết Sam lại cảm thấy một áp lực kỳ lạ, vô hình bỗng nhiên xuất hiện, đè nặng lên linh hồn của cô và với mỗi bước đi của Cổ Đạo Thần, áp lực đó càng ngày càng lớn mạnh hơn.
Cho đến khi Cổ Đạo Thần bước đến chỗ Tuyết Sam, thì bị áp lực đó đã đè nén tiểu la lị này đến mức thở dốc, mồ hôi không ngừng chảy trên mặt.
Cổ Đạo Thần nhìn bộ dạng của đối phương như vậy, không khỏi cười nhạt, không chút tình cảm nói:
" Này, ngươi diễn đủ chưa?"
Tuyết sam nghe vậy thì giật mình, trong lòng hoảng sợ vô cùng, vô số suy nghĩ xuất hiện:
" Không thể nào, sao hắn lại biết được??"
" Không lẽ, hắn biết thân phận thật sự của ta??"
" Aaaa, rốt cuộc tên nhãi này là cái quái gì vậy?"
Trong nội tâm gào thét như vậy nhưng bên ngoài Tuyết Sam vẫn cố giả vờ tiếp, cô ta cố nén cảm giác sợ hãi, cố gắng lộ ra vẻ nghi hoặc, khó hiểu với câu hỏi của Cổ Đạo Thần.
" Ta không hiểu đệ đệ đang nói gì hết nha?"
Còn nhóm của A Ngưu thì trở nên im lặng, trầm mặc khi thấy Cổ Đạo Thần nói vậy, bọn họ không hiểu nhưng bọn họ cũng không hỏi, bởi vì bọn họ biết có lý do nên Đạo Thần mới tỏ ra thái độ như vậy với đối phương.
" Sư tôn, sư tôn, sư tôn,... có việc gấp rồi!!" Dương Thanh Phong trong lòng không ngừng kêu to, gấp gáp truyền âm kêu gọi sư tôn của hắn.
" Có chuyện gì sao tên tiểu tử thúi này?" Vạn Hỏa lão nhân đang ngủ, tự nhiên nghe giọng nói gấp gáp của đệ tử truyền đến, vội vàng tỉnh dậy, ngữ khí hơi mang tức giận, hỏi .
" Người nhìn kìa, nhìn kìa, xem có biết chuyện gì đang xảy ra không?" Dương Thanh Phong thấy sư tôn đáp thì kêu hắn nhanh chóng nhìn ra ngoại giới, xem tình hình trước mắt này.
Vạn Hỏa lão nhân thấy đồ đệ ấp úp mở mở như vậy thì tức giận nói: " Chuyện gì chứ, sao ta biết được?" Nhưng mà cũng tò mò phát tán thần hồn nhìn ra ngoại giới, sau đó không khỏi ngạc nhiên với tình cảnh đang diễn ra bên ngoài này.
" Ai u, sao tên nhóc con Cổ Đạo Thần có vẻ nghiêm túc như vậy? Là do tiểu la lị đó à?"
" Đúng vây, hình như là do cô bé đó, người có nhìn ra thứ gì đặc biệt trên ngươi cô ta không?" Dương Thanh Phong vội vàng hỏi tiếp.
Vạn Hỏa lão nhân nghe vậy thì tập trung tinh thần quan sát một lúc, rồi nói, ngữ khí hơi không chắc chắn:
" Hình như là có...?"
Quay lại với bên ngoài,
Cổ Đạo Thần thấy đối phương vẫn dám giả vờ trước mặt hắn, bày ra bộ dạng ngây thơ nghi hoặc đó nữa chứ, coi hắn mù à.
Hắn cũng lười nói nữa, bây giờ hắn lại có chút tò mò về thân phận của đối phương, về cảm giác bị nhìn lén hôm qua nữa, là thứ gì đó trên người cô ta.
Nhìn tên nhãi con trước mắt này không nói gì nữa mà chăm chăm nhìn vào người bản thân, Tuyết Sam lại cảm thấy sợ hãi, kinh hoảng tột độ.
Tại sao hắn lại nhìn ta như vậy?
Tại sao ta có cảm giác cả linh hồn của mình đang trần trụi dưới đôi mắt của hắn chứ?
Đáng c·hết! Ta thật muốn móc đôi mắt của tên nhãi này.
" Này, đừng tức giận như vậy nữa, ta có thể cảm nhận được đấy, kể cả lần hôm qua."
Cổ Đạo Thần lạnh nhạt nhìn đối phương, đôi mắt hắn trở nên đạm bạc hơn bao giờ hết, tĩnh lặng như đại dương êm ả, sẵn sàng nhấn chìm bất kỳ kẻ nào dám khinh nhờn xuống biển sâu