Chương 1: Cổ Đạo Thần
Thiên Nguyên Giới, Đông Thiên đại lục.
Hắc Sơn thôn.
"Đạo Thần, Đạo Thần, ngươi đâu rồi?" - Tiếng kêu gào to lớn, truyền đi như những làn sóng rối bời giữa không trung, nhưng không có phản ứng đáp lại nào.
Ở đỉnh cây, một đứa trẻ khoảng ba tuổi, thân hình mập mạp trắng trẻo, nổi bật là mái tóc trắng xóa, đang nằm ngủ say, gối đầu trên một nhánh cây to lớn, tạo nên hình ảnh hòa mình với thiên nhiên. Một lúc sau, dường như không thể chịu được tiếng ồn liên tục đến từ phía dưới, Cổ Đạo Thần cuối cùng cũng từ từ tỉnh giấc mở mắt, ánh nhìn nhẹ nhàng và mệt mỏi nhưng tràn đầy sức sống nhìn xuống.
"Có chuyện gì sao?" - Tiếng nói nhẹ nhàng, lãnh đạm nhưng lại non nớt mềm mại đáng yêu vang lên.
"Nhanh lên, nhanh lên, có chuyện gấp rồi." - Người đang gọi là A Ngưu, một người trong thôn, đang đứng dưới cây, nhìn lên và giục hối hả. A Ngưu thậm chí còn giật mạnh cành cây, làm rung động cả cây lẫn Cổ Đạo Thần.
"Chuyện gì? Ngươi lại làm lạc mất trâu nữa à?" - Đạo Thần nói với giọng trêu chọc, nhẹ nhàng nhưng mang theo sự tinh quái nghịch ngợm.
"Tên tiểu tử này, bây giờ không phải là lúc nói đùa." - A Ngưu gặp phải sự lười biếng của Đạo Thần, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Có tin đồn rằng, có tiên nhân xuất hiện ở trong thôn đấy."
Cổ Đạo Thần nhăn mặt, đứng dậy từ cành cây và nhìn chằm chằm xuống. "Tiên nhân? Xuất hiện ở trong thôn? Sao ngươi lại biết?" - Ánh mắt của Cổ Đạo Thần đầy sự hiếu kỳ và tò mò.
"Ta nghe mọi người trong thôn nói a, tiên nhân đã đến thôn của chúng ta, đang tổ chức trắc linh căn cho tất cả những đứa trẻ trong thôn. Nếu ai có thiên phú, sẽ được đem về tông môn tu luyện." A Ngưu hưng phấn nói, bất cứ ai cũng mong muốn trở thành tiên nhân, ngao du thiên hạ, nhất là với những đứa trẻ mộng mơ.
"Sao ta không nghe ai nói việc này hết vậy?" Cổ Đạo Thần nhíu mày, thắc mắc hỏi. Nếu có tiên nhân tới đây kiểm tra linh căn, thì trong thôn đáng lẽ phải bàn tán sôi nổi, thậm chí chuẩn bị vài ngày nửa tháng để chào đón tiên nhân đến. Nhưng trái ngược lại, những ngày qua trong thôn lại rất bình tĩnh, mọi người vẫn làm việc hoạt động như thường ngày.
"Việc tiên nhân đến hay không chỉ là ngẫu nhiên thôi. Ta nghe thôn trưởng nói, lần gần nhất tiên nhân đến để trắc linh căn đã là 200 năm trước." A Ngưu nhanh chóng đáp với giọng hối hả, thậm chí đang sắn tay áo lên để chuẩn bị leo lên kéo Cổ Đạo Thần xuống.
"À thế à?" - "À thế làm sao mà à? Xuống nhanh đi tiểu tử này."
"Biết rồi, đỡ ta này." Vừa dứt lời, Cổ Đạo Thần đã nhảy vọt xuống luôn, mặc kệ độ cao từ cành cây tới mặt đất là hơn 30m.
Ở dưới mặt đất, A Ngưu đã chuẩn xác mà chụp được tiểu tử béo đang rơi xuống này một cách nhẹ nhàng. Dù chỉ mới 6 tuổi, nhưng A Ngưu sở hữu sức khỏe còn hơn nhiều người trưởng thành hợp lại.
"Tiến lên, A Ngưu." Cổ Đạo Thần nhanh nhẹn từ trong tay A Ngưu vòng ra sau cưỡi lên lưng hắn, còn vỗ vỗ vai hắn ý bảo tiến lên nữa.
A Ngưu không nói gì, hơi cúi mình xuống điều chỉnh lại vị trí của nhóc béo trên lưng mình, đảm bảo tên nhóc này sẽ không bị sốc nảy dẫn đến không thoải mái. Sau đó, A Ngưu hít 1 hơi thật sâu, phóng như bay từ cánh rừng về thôn.
1 lúc sau, cả 2 cuối cùng cũng về đến thôn, Cổ Đạo Thần bước vào thôn, nơi cuộc sống vẫn diễn ra bình thường nhưng không khí có vẻ khác lạ. Người dân nói chuyện với nhau với vẻ hồi hộp và kỳ vọng. Họ nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ, cầu mong một trong số họ sẽ được chọn.
Cổ Đạo Thần cảm thấy không khí đặc biệt này nhưng không chú ý quá mức. Lúc này, hắn nhìn thấy một nhóm người tập trung ở trung tâm thôn, có lẽ đó chính là nơi tiên nhân đang thực hiện việc trắc linh căn. Cổ Đạo Thần bước chân hướng về đó, nhưng nơi đó đã tập trung quá nhiều, 1 đứa trẻ 3 tuổi như Cổ Đạo Thần không thể chen vào được. Lúc này, A Ngưu từ phía sau tiến lên, mở đường cho hắn, nhờ có cỗ máy ủi A Ngưu, chỉ trong 1 lát Cổ Đạo Thần và A Ngưu đã xuyên qua lớp người dày đặt tiến đến trung tâm.
Hắn thấy được 1 hàng dài trẻ con đang xếp hàng chờ đến lượt của mình để tiến lên kiểm tra, và ở ngay giữa trung tâm của tất cả chính là tiên nhân trong truyền thuyết mà mọi người vẫn thường nói . Có 2 người đang đứng ở trung tâm, trong đó, 1 người khoảng chừng 17 18 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, mặc trên người 1 bộ bạch y tinh xảo, từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ tiên khí, đang tập trung tinh thần điều khiển 1 chiếc gương đang lơ lửng trên không, mỗi khi có 1 đứa trẻ tiến lên thì chiếc gương đó lại chiếu ra 1 chùm sáng rọi vào người chúng.
Cổ Đạo Thần chỉ nhìn lướt qua thanh niên đó rồi đặt toàn bộ sự chú ý của bản thân vào người còn lại, đó là 1 người đàn ông trung niên mặc lam y, hơi mập mạp, khuôn mặt phúc hậu hiền lành, cả người đều toát ra vẻ vô hại gần gũi, hắn cũng cảm thấy như vậy, nhưng hắn theo hắn cảm nhận được trung niên nhân béo đó mạnh đến khủng kh·iếp, hắn cũng không biết tại sao hắn lại biết nữa, Cổ Đạo Thần chỉ có thể đổ thừa vào giác quan của bản thân mình thôi, hắn cũng không biết sức mạnh khủng kh·iếp mà bản thân cảm nhận được thật sự khủng kh·iếp như nào bởi vì bây giờ hắn vẫn chưa tiếp cận được với tri thức của tu tiên giới, nên hắn cũng không thể biểu đạt và định hình được mức độ khủng kh·iếp mà tên tiên nhân béo đó mang lại.
Có lẽ vì Cổ Đạo Thần quan sát quá lâu, mà tiên nhân béo đó đã cảm nhận được gì, hắn nhìn xung quanh vài cái rồi mới đưa ánh mắt đến chỗ Cổ Đạo Thần, khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ bất ngờ nhưng rất nhanh biến mất, sau đó còn mỉm cười với Cổ Đạo Thần. Thấy được bản thân quan sát trộm nhưng bị phát hiện được, thậm chí chính chủ còn mỉm cười với mình, Cổ Đạo Thần cũng nhanh chóng nhoẻn miệng cười, có qua có lại, không thể mất lịch sự được, hắn - Cổ Đạo Thần nhãi con siêu ngoan, siêu có lễ phép.
1 lúc sau, khi hàng dài dần dần ngắn lại, khi những đứa trẻ trước mặt dần dần ít đi, nhưng vẫn không có điều gì xuất hiện trên người những đứa trẻ được ánh sáng chiếu rọi từ chiếc gương đó cả, tất cả mọi người trong thôn đều thất vọng khôn cùng, thậm chí bật khóc nức nở, chỉ có những đứa trẻ không hiểu chuyện gì xảy ra sau khi kiểm tra xong lại đi qua 1 bên nói chuyện vui vẻ.
Rất nhanh hàng dài cũng đến cuối, chỉ còn Cổ Đạo Thần và A Ngưu còn chưa trắc linh căn, Cổ Đạo Thần đẩy A Ngưu 1 cái, nói với giọng đặc biệt kiêu ngạo, gợi đòn. " A Ngưu, lên trước đi, ta sẽ là người cuối cùng, bởi vì điều bất ngờ chỉ xuất hiện ở cuối thôi. "
A Ngưu nghe hắn nói vậy cũng vô ngữ, nhanh chóng bước lại gần tấm gương và đặt tay lên nó, Cổ Đạo Thần cũng lon ton bước theo sau, nhìn chằm chằm vào A Ngưu và chiếc gương.
Chiếc gương cũng nhanh chóng phát ra 1 chùm sáng chiều rọi vào người của A Ngưu. Lần này khác với tất cả những đứa trẻ ở trước, chùm sáng hòa vào người A Ngưu sau đó cơ thể của A Ngưu cũng bộc phát 1 cột sáng chiếu thẳng lên trời, à không, đúng hơn là 2 cột bởi vì 1 cột sáng rất cao hơn 1000 trượng và 1 cột thấp vô cùng, thậm chí còn thấp hơn Cổ 3 tuổi nữa.
Bạch y thanh niên với khuôn mặt lạnh lùng từ đầu đến bây giờ cuối cùng cũng không giữ được nét mặt đó nữa, trên mặt của hắn bây giờ hiện rõ sự bất ngờ vô cùng, trong miệng thì lẩm nhẩm :" Không ngờ ở sơn thôn heo hút này lại xuất hiện 1 tên thiên tài với Cực phẩm Địa linh căn, . Không, độ cao mà linh căn mà tên tiểu tử đạt được đã không thua kém gì tuyệt thế thiên tài Thiên linh căn, đáng tiếc ngoại trừ tuyệt hảo Hỏa linh căn hắn lại còn có 1 Địa linh căn yếu ớt nữa chứ!!"