Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Thiên Tài

Chương 18: Trả thù nha




Chương 18: Trả thù nha

" Sư tôn, sư tôn, ta về rồi nha, người ở đâu rồi?" Cổ Đạo Thần vừa đến cửa đã vội vàng chạy đi Thư phòng kiếm sư tôn Trần Huyền Diệp, hắn có trò này muốn thử với sư tôn nha.

Trần Huyền Diệp đang ở trong Thư phòng đọc sách thì thấy nhãi con hừng hực chạy đến, không khỏi đi lại gần, bế hắn lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn không biết có việc gì mà nhãi con lại vội vàng tìm hắn như vậy, cũng không quên xoa bụng bụng coi hắn ở bên sư bá có ăn no chưa.

" Hửm? Có việc gì sao? Đói bụng à?"

" Không nha, hì hì, sư bá đã cho ta ăn no rồi, rất nhiều Thiên Viêm Thần quả nha." Cổ Đạo Thần đầu nhỏ dựa vào vai sư tôn, lắc lắc nói, ngữ khí vô cùng vui vẻ.

Lâm Thanh Sơn sao mà có thể quên không cho nhãi con ăn Thiên Viêm Thần quả mà hắn nhớ mong được. Cổ Đạo Thần được sư bá cho ăn no nê, sau đó đối phương hỏi hắn vài câu, rồi lại để nhãi con đi chơi bời với A Ngưu.

" Vậy có việc gì khiến Thần Thần vui vẻ như vậy?" Trần Huyền Diệp cười hỏi, nhìn nhãi con đi một chơi một chuyến về thần thái có vẻ vui vẻ hơn thường ngày, hắn không nghĩ là do được ăn Thiên Viêm Thần quả, mà có lẽ là có việc gì khác mới khiến nhãi con vui sướng như vậy.

" Nha, ngài ngồi xuống ghế trước đi ." Cổ Đạo Thần chỉ chỉ vào ghế, kêu sư tôn ngồi xuống.

Trần Huyền Diệp không hiểu ra sao nhưng vẫn ôm hắn lại ghế, rồi ngồi xuống.

Cổ Đạo Thần thấy sư tôn đã ngồi xuống rồi thì vội vàng nhảy xuống, dưới cặp mắt nghi hoặc của sư tôn, nhãi con lại một lần nữa hát vang lên bài ca " nha nha " vô tri, nhưng lần này giai điệu đã hoàn toàn khác hắn với lần trước.

Trần Huyền Diệp ban đầu còn cảm thấy buồn cười vì nhãi con của hắn không ngờ lại thích ca hát như vậy, nhưng dần dần tâm trí của Trần Huyền Diệp cũng bắt đầu thả lỏng, đôi mắt đã nhắm lại từ bao giờ, cả người đều tỏa ra khí chất bình tĩnh, đạm bạc.

Cổ Đạo Thần thấy sư tôn đã dần dần tiến vào trạng thái ngộ đạo chi cảnh, thậm chí công pháp cũng đã vô ý thức vận chuyển lên, thì từ từ nhỏ lại âm thanh cho đến khi im bặt.



Nhãi con ôm miệng cười hì hì, sau đó vội vàng chạy đi kiếm thứ gì đó, một lát sau, Cổ Đạo Thần quay lại, trên tay còn cầm theo một cây bút lông và một khay mực, nụ cười trên miệng càng ngày càng trở nên xấu xa.

Thì ra, nhãi con từ nãy đến giờ vui vẻ không phải là vì muốn giúp sư tôn, mà là vì muốn trả thù trở lại a, hắn vẫn còn nhớ mấy ngày trước, trong khi bản thân đang khò khò ngủ, sư tôn của hắn lại dám lấy bút mực vẽ lên mặt hắn, biến mặt hắn thành một tiểu heo con chân chính.

Mấy ngày qua, Cổ Đạo Thần luôn nuôi ý định trả thù nha, nhưng mà sư tôn lại vô cùng cảnh giác, thậm chí mọi khi còn ôm hắn ngủ chung, thì bây giờ lại lấy lý do hắn lớn rồi nên ngủ một mình đi.

Điều đó làm cho Cổ Đạo Thần không còn cơ hội nào ra tay trở thù lại hết, cho đến khi nãy, trên đường trở về, Cổ Đạo Thần đột nhiên linh quang chợt hiện, nghĩ ra một kế hoạch, chính là cho sư tôn rơi vào ngộ đạo chi cảnh nha, đến lúc đó hắn có thể thoải mái trả thù rồi.

Vậy nên, khi vừa về đến đây hắn mới vội vã đi tìm sư tôn đến vậy, ý niệm trả thù đang không ngừng thôi thúc hắn.

Để rồi bây giờ, đại nghiệp trả thù của hắn cuối cùng cũng sắp hoàn thành, Cổ Đạo Thần lại càng vui vẻ hơn bao giờ hết, đứng chống nạnh cười một lúc.

Sau đó, nhãi con nhanh chóng trèo lên người sư tôn của hắn, cầm bút mực không ngừng uốn lượn từng đợt, quẹt quẹt lên mặt đối phương nha.

Một lát sau, Cổ Đạo Thần từ trên người Trần Huyền Diệp nhảy xuống, lui ra vài bước, lấy tay vuốt cằm, không ngừng gật gù, như thể đang ngắm nhìn bức tuyệt thế họa bản mà hắn vừa vẽ ra vậy, sau đó nhãi con lại không nhịn được cười lại ôm bụng cười phá lên.

" Được rồi, ta không thể ở đây nữa, phải đi kiếm tổ sư gia gia núp thôi."

Cổ Đạo Thần cố nén cười, quay lưng định đánh bài chuồn, nhưng mà vừa bước ra cửa, một bàn tay quen thuộc đã lại nhấc bổng hắn lên, giọng nói của sư tôn Trần Huyền vang lên bên tai hắn:

" Nha, Thần Thần muốn đi đâu vậy?" Trần Huyền Diệp xoay người nhãi con lại, mặt đối mặt, cười tủm tỉm hỏi .

Cổ Đạo Thần nhìn khuôn mặt tròn vo dính đầy mực của sư tôn đang mỉm cười nhìn hắn không khỏi có chút sợ hãi nha.



" Sao... sao người lại có thể thức tỉnh nhanh đến vậy nha?!?" Cổ Đạo Thần ngạc nhiên hỏi, trong giọng nói cũng mang chút chột dạ.

" Tuy là không biết vì sao mà con của thể đưa ta vào Ngộ đạo chi cảnh, nhưng mà do vi sư đi chính là hoàn mỹ lộ a, đi đến bây giờ cũng chưa có gì là có thể làm khó ta được nha không có nghi hoặc không không có bình cảnh trong tu hành thì cho dù rơi vào Ngộ đạo chi cảnh cũng rất dễ dàng dứt ra được a."

Trần Huyền Diệp mỉm cười giải thích, vẻ ngoài có vẻ như đang bình tĩnh, nhưng mà bên trong hắn đang ngập tràn kinh ngạc.

Cho dù Ngộ đạo chi cảnh bây giờ tác dụng với hắn vô cùng tiểu nhưng mà đó là thứ mà bất kỳ tu sĩ nào cũng ước một lần được thể hội, không ngờ lại bị nhãi con của hắn dùng làm thủ đoạn khiến hắn mất cảnh giác nha.

Và làm sao nhãi con của thế dễ dàng đưa người khác vào trạng thái Ngộ đạo như vậy?

Nhưng mà tạm gác lại nghi hoặc đó sau, bây giờ Trần Huyền Diệp muốn xử lý hành động trả thù to gan của nhãi con ngay lập tức.

Cổ Đạo Thần thấy sư tôn bỗng nhiên không cười nữa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc lại, ngay lập tức một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu hắn.

Sư tôn không lẽ định đánh mông ta sao???

Tuy rằng Trần Huyền Diệp chưa bao giờ đánh mông Cổ Đạo thần, nhưng người cũng sẽ thay đổi nha, Cổ Đạo Thần nghĩ vậy, hắn phải ra tay trước thôi, sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, khóc nha.

Còn chưa kịp để nhãi con tích tụ nước mặt nữa thì Cổ đạo Thần đã thấy khuôn mặt của sư tôn càng ngày càng gần lại.



Sau đó, Trần Huyền Diệp nhanh chóng lấy khuôn mặt to tròn của mình, không ngừng chà qua chà lại khuôn mặt béo nhỏ của Cổ Đạo Thần, hắn muốn trét mực lại cho nhãi con nha.

" Nha nha nha..." Cổ Đạo Thần vội la lên, khuôn mặt nhỏ không ngừng xoay qua xoay lại hòng trốn tránh đại đầu heo của sư tôn, nhưng mà cũng không có tác dụng gì cả.

Một lúc sau, khi khuôn mặt bạch béo của Cổ Đạo Thần đã bị lấm lem màu mực hoàn toàn thì Trần Huyền Diệp mới chịu dừng lại. Nhìn khuôn mặt của nhãi con, bây giờ đến lượt Trần Huyền Diệp ha ha cười.

Hít hít

Trần Huyền Diệp bỗng nhiên im bặt tiếng cười, hắn cười không nổi nữa nha, bởi vì nhãi con đang ngập tràn nước mắt nhìn hắn, khuôn mặt vô cùng đáng thương. Trần Huyền Diệp thấy vậy thì đau lòng vô cùng, vội vàng dùng thủy pháp thanh tẩy khuôn mặt cho hắn, sau đó ôm hống:

" Đừng khóc, đừng khóc nha, sư tôn sai rồi, sư tôn sai rồi. . . . ."

Cổ Đạo Thần nghe vậy thì trong lòng vui vẻ hoan hô nhưng mà mặt ngoài vẫn cố diễn khuôn mặt đáng thương, hắn biết sư tôn lúc nào cũng ăn chiêu này mà, cho dù có biết là hắn diễn đi nữa thì sư tôn vẫn sẽ hống hắn, bởi vì sư tôn đau lòng hắn nhất nha.

" Sư tôn tẩy đi nha." Cổ Đạo Thần được Trần Huyền Diệp hống một lúc rồi cũng bỏ qua cho hắn, tay nhỏ chỉ chỉ vào khuôn mặt của hắn, kêu hắn tẩy vết mực đi.

Trần Huyền Diệp nghe nhãi con nhắc mới nhớ ra mặt hắn vẫn còn dính mực, vội vàng dùng thủy pháp thanh tẩy đi hết, sau cùng 2 sư đồ cũng trở lại dáng vẻ ban đầu, bạch béo như nhau a.

" Thần Thần có phải nên nói cho sư tôn nghe lý do vì sao ngươi có thể đưa ta vào Ngộ đạo chi cảnh không?" Trần Huyền Diệp ôm Cổ Đạo Thần ngồi xuống lần nữa, hỏi.

" Là do ta nghe được nha, từ khi ra đời, con đã nghe được âm thanh đó, sư bá nói âm thanh đó là Đại Đạo Triều Ngân nha, chỉ khi rơi vào trạng thái ngộ đạo mới có thể nghe được. Lúc đầu, con không biết nó là gì và có công dụng như nào, con phải tự đoán ra nha." Cổ Đạo Thần giải thích nói, ngữ khí còn lộ ra chút tự hào vì hắn đã tự mình tìm hiểu ra được nha.

Trần Huyền Diệp nghe vậy thì kinh ngạc, gật gật đầu, nhưng bỗng nhiên hắn lại có một thắc mắc, hỏi :" Vậy sao Thần Thần chưa bao giờ nhắc với vi sư về việc nghe được Đại Đạo Triều Ngân hả?"

" Cái đó, ta quên mất nha.." Cổ Đạo Thần gãi gãi đầu, xấu hổ nói.

Bởi vì lúc trước Cổ Đạo Thần lại suy đoán Đại Đạo Triều Âm thành âm thanh của dòng chảy linh khí nha và cũng chưa tìm ra tác dụng của nó nữa nên cứ ngỡ nó vô dụng, vậy nên từ đó hắn cũng vứt xó ra sau đầu, không để tâm về nó nữa nha.

Trần Huyền Diệp nghe lý do vậy thì cũng không biết nói sao, chỉ biết buồn cười nhìn nhãi con thôi.