Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Thiên Tài

Chương 17: Nha nhá nhà nhá nha nha nha nà na na nha nha nhà....




Chương 17: Nha nhá nhà nhá nha nha nha nà na na nha nha nhà....

Chương 17:

A Ngưu bỗng nhiên cảm thấy câu hỏi lúc nảy của Cổ Đạo Thần quen quen, hình như là hắn đã nghe nhãi con hỏi 1 lần rồi thì phải.

"À đúng rồi, mấy năm trước Đạo Thần thật sự đã hỏi mình câu hỏi này!"

Đúng vậy, A Ngưu cuối cùng nhớ ra rồi, mấy năm trước, khi Cổ Đạo Thần khoảng 1 tuổi, đối phương bỗng nhiên hỏi hắn có nghe được một thứ âm thanh kỳ lạ không.

Lúc đó cũng giống như bây giờ, A Ngưu không biết âm thanh mà nhãi con nghe được là gì, hắn đã kêu Cổ Đạo Thần mô tả âm thanh đó ra cho hắn, nhưng Cổ Đạo Thần chỉ lắc đầu nói :

"Nó quá nhỏ, nghe không rõ a."

Kể từ đó, Cổ Đạo Thần cũng không còn nhắc lại câu hỏi đó nữa, A Ngưu cứ tưởng là do hắn đã không còn nghe được âm thanh đó nữa, nhưng mà A Ngưu đã sai, do Cổ Đạo Thần đã nhận ra, có lẽ không ai có thể nghe được nó, ngoại trừ chính hắn, nên Cổ Đạo Thần cũng không buồn hỏi nữa.

Lúc đầu, Cổ Đạo Thần cũng không biết rõ âm thanh mà hắn đã nghe từ khi ra đời là gì và có tác dụng như thế nào. Cổ Đạo Thần chỉ có thể suy đoán âm thanh đó là những dòng chảy linh khí trong thiên địa không lưu động, đan xen lẫn nhau tạo ra.

Suy đoán đó càng chắc chắn khi Cổ Đạo Thần vừa đến Thiên Thượng Thiên, ở Hắc Sơn thôn linh khí vô cùng thưa thớt nên âm thanh mà hắn nghe được vô cùng nhỏ là hợp lý và khi đến Thiên Thượng Thiên thì âm thanh đó càng ngày càng rõ ràng hơn.

Nhưng mà vừa nãy, khi chạm vào ngọc giản chứa Thuần Dương Thái Huyền kinh, Cổ Đạo Thần đã rơi vào trạng thái vô định trong một khoảng khắc.

Khi đó, hắn đã nhìn thấy một dòng chảy to lớn vô ngàn, không thể nhìn thấy điểm đầu và cuối, nhưng mà điều làm cho Cổ Đạo Thần kinh ngạc hơn nữa là, có hàng ngàn hàng vạn dòng chảy giống như vậy.

Và rồi khi lấy lại tinh thần thì Cổ Đạo Thần nhận ra hắn đã hiểu toàn bộ Thuần Dương Thái Huyền kinh nên mới buộc miệng nói " đơn giản " nha.

Bây giờ, Cổ Đạo Thần hoàn toàn chắc chắn âm thanh mà hắn nghe chính là do những dòng chảy to lớn, vĩ ngạn đó tạo thành.

Còn về việc tại sao lúc trước hắn không thể nghe rõ được nó thì Cổ Đạo Thần cũng đã một phần nào đoán ra. đó chính là do thiên phú của hắn đang không ngừng mạnh lên, đúng như Tinh Cực gia gia nói nha, thiên phú hắn vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn.

Cổ Đạo Thần cũng có suy đoán, có lẽ một phần là do ngộ tính của hắn vô cùng cao và một phần nào đó là do thanh âm này đã giúp hắn lĩnh ngộ một cách dễ dàng hơn.



Vậy nên, Cổ Đạo Thần vừa nghĩ ra một cách coi bọn họ có thể nghe được âm thanh đó không và nó có tác dụng giống như hắn đoán không.

Quay lại với hiện tại.

Lâm Thanh Sơn và A Ngưu đang nhìn chăm chú vào Cổ Đạo Thần, nhãi con này bỗng nhiên nói muốn thử một cách, sau đó nhảy xuống ghế, nhắm mắt lại, tập trung vào thứ gì đó.

Trong khi Lâm Thanh Sơn và A Ngưu vẫn không hiểu ra sao, thì Cổ Đạo Thần đã mở mắt trở lại, béo mặt nghiêm túc nghiêm túc, hắn hắn giọng, mở miệng hát:

" Nha nhá nhà nhá nha nha nha nà na na nha nha nhà....."

" ????????????"

Một hàng dấu chấm hỏi như hiện thực hóa, nổi lềnh bềnh trên đầu cả 2 sư đồ Lâm Thanh Sơn và A Ngưu.

Bọn họ không hiểu sao nhãi con lại bắt đầu hát(?) ra những âm tiết vô nghĩa, 2 người vô cùng muốn lên tiếng hỏi nhưng mà thấy khuôn mặt nghiêm túc vô cùng của nhãi con thì cũng không đành lòng cắt đứt.

Tuy rằng không hiểu nhãi con đang hát cái gì, nhưng mà cho dù vô nghĩa đi nữa thì qua giọng nói của Cổ Đạo Thần bọn hắn cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu nha.

Nhưng mà ngồi nghe một lúc sau, cả 2 bất đầu thấy tâm trí bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, thư thái hơn bao giờ hết.

Dần dần, dần dần, hai người bắt đầu nhắm bắt lại, tận hưởng giọng hát của Cổ Đạo Thần. Thời gian một chút, một chút trôi qua, bỗng nhiên, bọn họ lại nghe được một âm thanh kỳ lạ vang lên trong tâm trí, nó tương tự như giai điệu mà Cổ nhãi con đang hát nha.

Cổ Đạo Thần nãy giờ ngoại trừ không ngừng hát ra còn đang quan sát nhất cử nhất động của hai người. Hắn thấy 2 người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái vô định thì cũng dừng lại, vui mừng cười lên. Phương pháp của hắn đã thành công rồi nha, những gì mà hắn hát nãy giờ chính là âm thanh mà hắn nghe được.

Nhưng mà vì hắn không thể trực tiếp bắt chước ra âm thanh giống như vậy, nên Cổ Đạo Thần đã cố gắng bắt chước giai điệu, cách lên xuống, to nhỏ và cách ngắt quãng của nó rồi thêm "nha nha" vào để thử dẫn đạo Lâm Thanh Sơn và A Ngưu nghe được âm thanh chân chính.

Cổ dạo Thần cảm thấy bản thân thông minh quá mức nha, hắn chính là thiên hạ đệ nhất thông minh nhãi con. Cổ Đạo Thân đứng cười tủm tỉm một lúc mà vẫn không thấy sư bá và A Ngưu có dấu hiệu tỉnh lại.



Hắn biết cả hai người bây giờ có lẽ đang cố gắng tìm hiểu công pháp hoặc nghi hoặc trong việc tu luyện của bản thân nên cũng không có lên tiếng đánh thức bọn họ.

Nhãi con sờ sờ cổ họng, thấy khát khát, trèo lên ghế rót nước uống, sau đó lại ngáp một miệng nhỏ, Cổ Đạo Thần nhìn quanh quanh, thấy ở phía trong có giường ngủ thì nhanh chóng đi vào, leo lên, đánh một giấc trong khi chờ hai người kia thức tỉnh nha.

. . . . . . .

Cổ Đạo Thần đang ngủ mà cứ có cảm giác ai đó không ngừng quấy phá hắn, nhãi con không chịu được, nhãi con khó chịu, miệng nhỏ bắt đầu hừ hừ cảnh cáo.

" Tiểu heo con này, còn dám hung dữ với sư bá nha." Lâm Thanh Sơn khẽ cười nói, còn dùng ngón tay khẩy khẩy môi hắn.

Cổ Đạo Thần nghe giọng của sư bá Lâm Thanh Sơn thì cuối cùng cũng chịu tỉnh, hai tay nhỏ dụi dụi mắt, sau đó chống tay định ngồi dậy thì thấy bản thân đang nằm dựa trên người đối phương nha.

" Sư bá hư, ta đang ngủ nha." Cổ Đạo Thần ngước khuôn mặt béo tròn lên, oán giận nói.

Lâm Thanh Sơn thấy biểu cảm oán giận của nhãi con đáng yêu vô cùng, không khỏi vô tâm cười ha ha, chưa hết còn nhéo nhéo béo mặt nữa nha.

Cổ Đạo Thần thấy sư bá ỷ lớn ăn h·iếp nhỏ thì trong lòng âm thầm ghi lại, mai mốt đi méc tổ sư gia gia.

Vài phút trước, khi vừa thức tỉnh, lấy lại tinh thần xong, Lâm Thanh Sơn vui sướng không ngừng, nhưng bỗng nhiên hắn thấy trước mặt chỉ còn tiểu đồ đệ của mình còn nhãi con đã biến mất đâu không thấy.

Lâm Thanh Sơn còn chưa kịp lo lắng nữa thì đã nghe được tiếng khò khè ngủ của Cổ Đạo Thần, nhìn theo âm thanh, Lâm Thanh Sơn thấy trên chiếc giường đang mọc lên một ngọn núi nhỏ, chính là nhãi con Đạo Thần đang hô hô ngủ ngon lành.

Lâm Thanh Sơn tiến lại giường, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của nhãi con trong lúc ngủ, cộng với trải nghiệm khi nãy của bản thân thì không kiềm được niềm vui sướng mà bế thốc Đạo Thần lên, bỏ vào ngực, sau đó không ngừng xoa xoa bụng nhỏ, chọc chọc khuôn mặt, làm đến vài phút thì nhãi con mới chịu dậy.

" Sư bá, đã qua bao lâu rồi vậy?" Cổ Đạo Thần nhìn thấy A Ngưu vẫn đang đứng yên tại chỗ, còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh thì không khỏi hỏi.

" Nha, mới qua gần 2 giờ thôi." Lâm Thanh Sơn đáp.

Cổ Đạo Thần gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ " mới qua có 2 giờ thôi nha, còn chưa đến giờ cơm của mình nữa, mình muốn ăn Thiên Viêm Thần quả quá nha."

Hai giờ đối với giấc ngủ của Cổ 4 tuổi là quá ngắn nhưng đối với lâm Thanh Sơn thì 2 giờ vừa rồi tiết kiệm của hắn 20 năm, thậm chí 200năm.



Hai giờ vừa qua hắn đã giải quyết được vô số nghi hoặc trong tu hành tích lũy trăm năm qua, tu vi thậm chí còn tiến thêm một bước nhỏ.

Đây chính là cơ duyên ngàn năm có một của mà bất kỳ ai cũng thèm muốn và khi hắn nghĩ đến cơ duyên to lớn đó chính là do nhãi con béo tròn đang nằm dựa vào người hắn mang lại thì càng kinh ngạc và vui sướng vô hạn.

Đúng như tam vị tổ sư gia đoán, Cổ Đạo Thần sẽ là thái dương, chiếu rọi ra một quang minh thiên lộ cho Nguyên Thủy Thánh Tông.

" Nha." Cổ Đạo Thần kinh ngạc hô nhỏ, hắn thấy cơ thể A Ngưu bỗng nhiên không ngừng nóng lên, nhiệt độ tỏa ra thậm chí làm tan chảy mọi thứ xung quanh.

Lâm Thanh Sơn nhẹ động tay, một kết giới nhỏ nhanh chóng xuất hiện, bao phủ A Ngưu lại, sau đó hài lòng mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy tự hào, nói:

" Thiên hạo cuối cùng cũng lĩnh ngộ được Thuần Dương Thái Huyền công tầng thứ nhất, thậm chí mở ra một phần sức mạnh của Thuần Dương Thánh thể, làm cho uy năng của công pháp gia tăng không chỉ 1 lần."

Vài phút sau, cơ thể A Ngưu bắt đầu trở lại bình thường, mí mắt không ngừng động đậy, sau đó dần dần mở mắt ra.

A Ngưu ngạc nhiên nhìn xung quanh, không hiểu vì sao xung quanh hắn lại bị thiêu cháy, thậm chí bắt đầu tan chảy, biến thành tro bụi luôn rồi.

" Ngươi thấy cơ thể thế nào, Thiên hạo?" Lâm Thanh Sơn thấy đệ tử ngáo ngơ nhìn hiện trường xung quanh thì khẽ cười, lên tiếng hỏi.

" A, sư tôn, ta cảm thấy vô cùng tuyệt nha, thân thể tràn đầy sức mạnh hơn bao giờ hết và quan trọng hơn hết, ta cuối cùng cũng lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của Thuần Dương Thái Huyền kinh!" A Ngưu nắm chặt 2 tay, cảm nhận nguồn sức mạnh đang tuôn trào trong cơ thể không khỏi hưng phấn nói.

Hắn cũng cảm thấy công pháp bản thân đã từng nghĩ khó như lên trời bây giờ đã thuần thục như được khắc ghi vào trong cơ thể, bây giờ hắn có thể vận chuyển công pháp dễ dàng như uống nước vậy, tuy là mới chỉ có tầng thứ nhất.

" Ân, tu vi cũng đạt đến Luyện Khí Ngũ trọng rồi, với cơ thể tương đương Trúc Cơ tu sĩ như ngươi cộng với hoàn toàn nắm giữ tầng thứ nhất của Thuần Dương Thái Huyền kinh và Thuần Dương Thánh thể thức tỉnh một phần thì đột phá đến Trúc Cơ chỉ cần nửa năm thôi!"

Lâm Thanh Sơn phân tích nói, khích lệ tiểu đồ đệ của hắn.

" Cảm ơn sư tôn, cảm ơn Đạo Thần. " A Ngưu chấp tay cung kính nói.

" Nha, không có gì, A Ngưu ngốc ngốc, ta phải giúp đỡ là chuyện tất nhiên rồi." Cổ Đạo Thần lắc lắc tay, ra vẻ thở dài, phiền muộn nói.

Biểu cảm phiền muộn của nhãi con không khỏi chọc cười 2 sư đồ Lâm Thanh Sơn và A Ngưu.