Chương 16: A, đơn giản nha!
Chương 16:
Vài ngày sau
Chính Dương cung
" Sư bá, sư bá, ngài nói A Ngưu đã xuất quan rồi sao?" Cổ Đạo Thần đang được sư bá hắn Lâm Thanh Sơn bế đi, miệng nhỏ không ngừng líu lo hỏi.
" Thật nha, sư bá lừa ngươi làm gì?" Lâm Thanh Sơn vỗ vỗ tiểu béo mông của nhãi con, mỉm cười đáp, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng.
" Nha nha, sư bá một hồi nữa ta muốn ăn Thiên Viêm Thần quả nha."
Lâm Thanh Sơn thấy chưa gì mà nhãi con đã nhảy qua đến việc ăn uống thì không khỏi bật cười, nói: " Được rồi, được rồi, một hồi Thần Thần muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Sau đó, cả hai tiếp tục ríu rít nói chuyện trong khi trên đường nơi ở của A Ngưu.
Lâm Thanh Sơn bế Cổ Đạo Thần chầm chậm bước đi, nhưng mỗi bước đi lại là một khung cảnh khác nhau, rất nhanh trước mặt cả hai đã là một tòa cung điện, đây chính là tiểu điện nơi mà A Ngưu đang ở.
Cả hai bước vào trong, xuyên qua con đường nhỏ, Lâm Thanh Sơn nhanh chóng đưa Cổ Đạo Thần đi tìm A Ngưu.
Đến thư phòng, Lâm Thanh Sơn phóng nhẹ bước chân, lặng lẽ lại gần, ôm Cổ Đạo Thần lại cửa sổ, len lén quan sát bên trong.
Trong phòng, một thiếu niên thân mang hỏa sắc đạo bào, làn da hơi ngăm, đang cầm một chiếc ngọc giản, ngồi trên ghế, không ngừng vò đầu bứt tóc, chính là A Ngưu nha.
Cổ Đạo Thần thấy A Ngưu không ngừng vò đầu bứt tóc còn tưởng hắn mấy tháng rồi không được tắm chứ, nhưng nhìn biểu cảm khó hiểu, bất lực của hắn thì Cổ Đạo Thần cũng đoán được có lẽ hắn đang gặp vấn đề gì khó hiểu.
Lâm Thanh Sơn thấy dáng vẻ của đồ đệ như vậy thì cũng biết hắn đang bị công pháp đó làm khó dễ nữa rồi, không khỏi nhanh chóng đi vào, lên tiếng:" Thiên Hạo."
A Ngưu nghe thấy sư tôn thì vội giật mình, đứng dậy hành lễ : " Đệ tử bái kiến sư tôn."
Sau khi hành lễ xong thì A Ngưu mới phát hiện ra sư tôn còn cầm theo một tên nhãi con nữa nha, là nhãi con của hắn Cổ Đạo Thần, A Ngưu thấy nhãi con thì vui mừng hô to:" Đạo Thần."
Lâm Thanh Sơn cũng thả Cổ Đạo Thần xuống cho hai huynh đệ thân mật với nhau, A Ngưu thấy vậy cũng nhanh chóng bước lại ôm béo nhãi con của hắn vào lòng, mấy tháng rồi không gặp nhãi con, hắn vô cùng nhớ đối phương.
Cổ Đạo Thần cũng vô cùng nhớ A Ngưu, nhưng mà đối phương ôm hắn ngày càng chặt, Cổ Đạo Thần vội vàng la lên: " Buông ra, buông ra, ngạt c·hết nhãi con rồi."
A Ngưu nghe vậy thì vội vàng buông nhãi con ra, ngại ngùng xoa đầu, khờ khờ cười, nói: " Đạo Thần béo lên nha, cũng cao thêm một chút nữa."
Cổ Đạo Thần được buông ra thì vội vàng lùi lại, né xa tên này ra. Lâm Thanh Sơn thấy nhãi con hoảng hốt xù lông như vậy thì không khỏi bật cười.
" Sư tôn, sao người lại không nói hôm nay Đạo Thần sẽ đến nha?" A Ngưu thắc mắc hỏi.
Hôm qua khi hắn vừa từ Đại Nhật Phần Thiên Liệt Hỏa Trận thì hắn đã muốn đi gặp Cổ Đạo Thần. Nhưng mà sư tôn đã ngăn lại nói hắn vừa từ đại trận ra thân thể vô cùng mỏi mệt, phải nghỉ ngơi vài ngày. A Ngưu cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi nên cũng không có ý kiến gì, không ngờ hôm nay sư tôn lại mang nhãi con đến cho hắn luôn.
" Coi như là cho ngươi một chút bất ngờ đi." Lâm Thanh Sơn khẽ cười, dắt Cổ Đạo Thần lại ghế, ngồi xuống, nói tiếp: " Nhưng mà không phải ta đã dặn ngươi phải nghỉ ngơi đầy đủ sao? Vậy mà sao lúc nãy ta lại thấy ngươi vo đầu bứt tóc hả?"
" Đúng vậy, A Ngưu, ngươi đang có việc gì khó khăn sao? Là về việc tu hành à?" Cổ Đạo Thần cũng thắc mắc hỏi.
" Nha, không có việc gì." A Ngưu giật mình, gượng gùng gãi đầu đáp, sau đó nói tiếp, ngữ khí hơi mang ủ rủ: " Chính là công pháp ngài đã đưa ta đấy, Thuần Dương Thái Huyền kinh, ta vẫn luôn tìm hiểu nhưng lại không tiến triển gì."
Lâm Thanh Sơn thấy đồ đệ có chút ủ rủ thì lên tiếng an ủi, ôn tồn nói:
"Không phải lúc đầu ta đã nói với ngươi rồi sao? Công pháp đó không phải là mà bây giờ ngươi có thể hiểu thấu được. Vi sư đưa nó cho ngươi cũng vì để ngươi chậm rãi tìm hiểu từ sớm để sau này dễ dàng hơn tu luyện thôi."
" Nhưng mà nếu bây giờ ngươi quá chú tâm vào nó thì sẽ làm chậm trễ việc tu hành của ngươi thôi. Nên đừng quá bận tâm về nó, bây giờ ngươi có thể tu tập công pháp khác, sau này chuyển tu qua Thuần Dương Thái Huyền kinh cũng không vấn đề gì."
A Ngưu nghe sư tôn an ủi vậy thì vô cùng cảm động, chấp tay cung kính nói: " Vâng, đệ tử hiểu rồi, đệ tử sẽ vì Thuần Dương Thái Huyền kinh mà chậm trễ việc tu hành đâu ạ."
Lâm Thanh Sơn thấy đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời thì hài lòng gật đầu.
Trường hợp của A Ngưu không hiếm thấy, bất kỳ kẻ nào bước vào con đường tu hành ban đầu điều sẽ có ảo tưởng rằng chỉ cần bản thân cố gắng hết sức thì không có gì là không thể.
" A Ngưu, có thể cho ta xem công pháp đó với được không?" Cổ Đạo Thần lên tiếng hỏi, hắn chỉ tò mò coi công pháp đó khó như nào.
" Cái này...." A Ngưu chần chờ nói, đưa ánh mắt về phía sư tôn, việc này hắn không dám tự quyết.
" Không sao, cứ cho Đạo Thần coi thoải mái." Lâm Thanh Sơn đồng ý nhanh gọn, bởi vì 3 vị tổ sư gia đã từng ra lệnh Cổ Đạo Thần có quyền học tập bất kỳ thứ gì mà hắn muốn, bất kỳ kẻ nào cũng không được can thiệp, ngăn cản ý chí của hắn.
A Ngưu thấy sư tôn đồng ý thì nhanh chóng lấy ra ngọc giản đưa cho Cổ Đạo Thần, nói: " Đạo Thần chỉ cần cầm nó, tập trung suy nghĩ là có thể đọc được Thuần Dương Thái Huyền kinh bên trong."
" Khoan đã, để ta giải cấm chế bên trong ngọc giản thì Đạo Thần mới có thể đọc được." Lâm Thanh Sơn vội vàng lên tiếng, hắn còn chưa giải cấm chế của ngọc giản nữa mà tên đồ đệ ngốc này đã đưa cho Đạo Thần rồi, rủi thằng bé bị cấm chế phản phệ b·ị t·hương thì hắn biết nói sao với tổ sư gia bây giờ.
Rất may, khi ngọc giản vừa chạm tay Cổ Đạo Thần, Lâm Thanh Sơn đã ngay lập tức lấy lại được, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sau đó, Lâm Thanh Sơn nhanh chóng giải trừ cấm chế của ngọc giản, đưa lại tay Cổ Đạo Thần, nhưng mà nhãi con lại không đưa tay ra tiếp, đôi mắt hắn đang mở to ra nhìn vào vô định.
Lâm Thanh Sơn thấy vậy thì trái tim lại nhảy lên đến cổ họng, đang định đưa hắn đi đến Nguyên Thủy Thánh cung, thì rất may nhãi con đã lấy lại tinh thần.
" A, đơn giản nha!" Cổ Đạo Thần buộc miệng nói, ngữ khí lộ ra sự bất ngờ.
A Ngưu không hiểu đơn giản mà Cổ Đạo Thần nói là cái gì, hỏi: " Cái gì đơn giản vậy, Đạo Thần?"
Cổ Đạo Thần giơ bàn tay nhỏ ra, hắn thấy ngọc giản trong tay đã biến mất, vội nhìn xung quanh tìm, rất nhanh hắn thấy ngọc giản đang nằm trong tay sư bá, Cổ Đạo Thần chỉ vào đó nói: " Này nha."
Nhìn hành động của Cổ Đạo Thần, kết hợp với câu nói trước đó, Lâm Thanh Sơn nhanh chóng suy luận.
Không lẽ ý của thằng bé là nội dung bên trong đơn giản?!??
Lâm Thanh Sơn cảm thấy run sợ với suy nghĩ của mình, Thuần Dương Thái Huyền kinh là một trong những công pháp khó tu luyện nhất trong tu tiên giới, trong suốt chiều dài lịch sử, những kẻ tu luyện được nó điều có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Vậy mà Cổ Đạo Thần lại bảo đơn giản?
Thêm nữa, thằng bé còn chưa chạm vào ngọc giản được 1 phần 100 giây vậy mà đã đọc hết toàn bộ nội dung của Thuần Dương Thái Huyền kinh.
" Đạo. . .Thần, con đã hiểu toàn bộ nội dung công pháp thật sao?" Lâm Thanh Sơn vội vàng hỏi, giọng nói hơi mang run rẩy.
Cổ Đạo Thần gật gật đầu, trong lòng không khỏi nghĩ lúc nãy hắn đã biểu hiện quá nhanh nha, nếu làm A Ngưu cảm thấy xấu hổ thì sao bây giờ.
Nhưng mà rất nhanh Cổ Đạo Thần đã cảm thấy yên lòng, bởi vì hắn cảm nhận được cảm xúc nãy giờ của A Ngưu ngoại trừ kinh ngạc thì cũng không có mặt trái cảm xúc nào cả.
" Đạo Thần, vậy ngươi có thể dạy cho ta được không?" A Ngưu lấy lại tinh thần hỏi, nếu Đạo Thần đã hiểu rõ rồi thì hắn học hỏi từ Đạo Thần thì có lẽ cũng sẽ tiết kiệm được vô số thời gian nha, A Ngưu vui vẻ nghĩ.
" Nha?"
Cổ Đạo Thần nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, hắn không biết giải thích sao nha, giống như là 1 + 1= 2 vậy, đối với hắn những thứ đó cũng như vậy, chỉ cần nhìn vô là biết mà.
Nhưng mà Cổ Đạo Thần cũng biết không phải ai cũng như hắn, thậm chí chỉ có hắn có thể có khả năng như vậy, ngộ tính trần nhà a.
A Ngưu thấy Cổ Đạo Thần lắc đầu thì có chút thất vọng, Lâm Thanh Sơn cũng như vậy.
" Sư bá, A Ngưu, các ngươi có nghe được nó không?" Cổ Đạo Thần bỗng nhiên hỏi.
Câu hỏi không đầu không đuôi, không chỉ rõ thứ gì, khiến cho 2 người còn lại không hiểu cái gì.
Cổ Đạo Thần thấy khuôn mặt mờ mịt của cả hai thì nói tiếp: " Ta nghĩ là ta có thể thử cách này."