Chương 15:
Chương 15:
Lão giả tóc đỏ sau khi những lời của Cổ Đạo Thần, khuôn mặt trở nên đen sì, âm trầm hơn bao giờ hết, trái ngược với dáng vẻ bình tĩnh thong dong từ nãy của hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị một tên nhãi con chưa đến 5 tuổi uy h·iếp, nhưng hắn lại không thể lên tiếng phản bác lại hoặc chính xác hơn là hắn không dám phản bác những lời của Cổ Đạo Thần.
Bởi vì hơn ai hết, Cổ Đạo Thần là kẻ duy nhất mà hắn cảm thấy bị uy h·iếp thực sự, còn những kẻ khác còn chưa vượt qua Kiếp Tiên mà muốn phong ấn hắn vĩnh viễn, đúng là người si nói mộng, lựa chọn hợp tác với bọn chúng chỉ là để tiết kiệm thời gian hồi phục của hắn mà thôi.
" Ta cũng sẽ không bắt ngươi liều sống liều c·hết vì tông môn mà không cho ngươi bất kỳ lợi ích nào. Ta sẽ không chỉ giúp ngươi hồi phục tu vi mà thậm chí sẽ giúp ngươi tiến thêm một bước nữa. Điều kiện này có làm ngươi hài lòng?"
Cổ Đạo Thần tiếp tục lên tiếng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, hắn chính là đang uy bức lợi dụ đối phương.
Lão giả ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chăm chú vào tên nhãi con nãy giờ đang xuất khẩu cuồng ngôn đó.
Nhìn sâu vào đôi lam nhãn thần thánh đó, hắn lại nhớ về khoảng khắc vài phút trước, khi hắn vừa tỉnh lại từ giấc ngủ say trong chiếc nhẫn, hắn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào bản thân.
Đôi mắt của tên nhãi đó như vũ trụ bao la, vô hạn, ánh sáng xanh từ đôi mắt như xuyên qua cả Vạn Hỏa Giới Chỉ chiếu rọi trực tiếp vào linh hồn yếu ớt bất kham của hắn, khiến hắn cảm tưởng dường như chỉ cần một khoảng khắc nữa thôi hắn sẽ bị đôi mắt đó xóa bỏ hoàn toàn. Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi, run rẩy trong suốt quãng thời gian tu hành.
Và hắn cũng biết đó chỉ là ảo giác, bởi vì bây giờ hắn có thể hoàn toàn chắc chắn tên nhãi con này còn lâu mới có thể tiêu diệt hắn, nhưng mà sự uy h·iếp đó lại cho hắn cảm giác như là một dự báo trong tương lai, nếu hắn sai lầm một bước thì có thể trong tương lai khoảng khắc đó sẽ thành sự thật. Tên nhóc đó trong tương lai thật sự sẽ dùng một ánh mắt xóa bỏ sự tồn tại của hắn và cả Vạn Hỏa Giới chỉ.
Trầm ngâm suy tư một lát, sau cùng hắn cũng chỉ có thể phun ra một hơi thở dài, nói: " Được thôi, ta đồng ý với điều kiện của các ngươi, chỉ cần các ngươi giúp ta khôi phục tu vi và thậm chí là tiến thêm một bước nữa thì ta sẽ mãi mãi là người của Nguyên Thủy Thánh Tông, trung thành và tận tâm với tông môn, không tư tàng bất kỳ bí mật gì cả. Được không? Tiểu tử, Cổ Đạo Thần?"
Cổ Đạo Thần thấy cuối cùng đối phương cũng chịu cúi đầu cũng không thể hiện bất kỳ biểu hiện gì cả, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên, nếu ngươi tuân thủ những gì ngươi đã nói thì bọn ta cũng sẽ hoàn thành những gì đã hứa trước đó."
" À, thêm nữa, ta muốn nhận tên tiểu tử này làm đồ đệ." Lão giả chỉ chỉ vào Dương Thanh Phong nãy giờ đang tàng hình, nói.
" Hả? Ta sao?" Dương Thanh Phong sửng sốt lên tiếng.
Cổ Đạo Thần không quan tâm lắm, cuối đầu mân mê Vạn Hỏa Giới Chỉ.
" Ân, việc này tùy thuộc vào quyết định của hắn." Nguyên Thủy chí tôn thấy nếu đối phương đã chịu gia nhập tông môn vô thời hạn rồi, thì cho hắn nhận một tên đệ tử trong tông môn làm đồ đệ cũng tốt, sẽ làm cho mối quan hệ 2 bên gắn kết hơn.
" Ý ngươi sao, tiểu tử?" Lão giả thấy không ai phản đối thì quay qua hỏi tiếp Dương Thanh Phong.
" Ta, ta. . .." Dương Thanh Phong run rẩy, ấp úng không nói nên lời, hôm nay đã có quá nhiều việc vượt quá sức tưởng tượng của hắn, bây giờ lại thêm việc này nữa, đầu óc của hắn như muốn nổ tung luôn rồi.
" Nhận hắn đi nha, dù gì chiếc nhẫn này bây giờ là của ngươi, mà bây giờ hắn phải cư trú trong chiếc nhẫn, nên 2 người các ngươi vốn chú định là sẽ không tách rơi trong thời gian ngắn được." Cổ Đạo Thần mân mê chiếc nhẫn này giờ cũng vẫn không thể nhìn xuyên qua được nó nên cũng hết hứng thú, ngẩng đầu lên, búng chiếc nhẫn lại cho Dương Thanh Phong.
Dương Thanh Phong cầm lại chiếc nhẫn trong tay, trong lòng thầm nghĩ : " Đúng vậy, lão giả đó phải ở trong chiếc nhẫn này, với lại lúc trước tên đó đã hút của ta không biết bao nhiêu là linh khí, nếu không nhận hắn làm sư phụ thì mình lỗ quá."
Suy nghĩ thông suốt xong, Dương Thanh Phong nhanh chóng quỳ xuống bái lạy đối phương :" Đệ tử, Dương Thanh Phong ra mắt sư tôn. Sư tôn nhận của đệ tử 3 lạy ạ."
" Nha nha, được rồi đứng lên đi." Lão giả nhìn thiếu niên cung kính bái lạy trước mắt, khẽ vuốt râu, mỉm cười, bây giờ càng nhìn tên đồ đệ này hắn càng thấy thuận mắt, người thật thà, thẳng thắng, tốt tính, chứ không phải giống như tên béo nhãi con kia, nhìn mềm mụp, ngoan ngoãn, nhưng thật chất lại là một tiểu quái vật thông minh, lạnh lùng, thật đáng sợ.
Cổ Đạo Thần không biết lão giả đó đang nói xấu hắn trong lòng, mà cho dù biết thì hắn cũng không quan tâm, bởi vì bây giờ hắn đang nằm dựa vào Huyền Thiên chí tôn, được đối phương xoa xoa béo tay, béo người, thoải mái vô cùng, mắt lim dim sắp ngủ nữa rồi.
Nhưng đột nhiên nhãi con bật dậy, bỗng nhiên nhớ đến: " Nha, đúng rồi, ta còn chưa đi đón Tiểu Cải bọn chúng về nữa nha."
Cổ Đạo Thần vội vàng tót xuống người Huyền Thiên chí tôn, nói: " Tạm biệt Huyền Thiên gia gia, Nguyên Thủy gia gia, Tinh Cực gia gia, ta đi đón Tiểu Cải bọn chúng nha." Sau đó dùng Thánh lệnh, biến mất.
Nguyên Thủy chí tôn thấy nhãi con đi rồi, thì quay lại hỏi lão giả tóc đỏ, từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa biết đối phương tên hiệu là gì nữa.
" Bây giờ chúng ta cũng coi là người một nhà rồi, đạo hữu có thể giới thiệu bản thân mình được không?"
" Cứ gọi ta là Vạn Hỏa lão nhân được rồi."
" Ân, vậy ta gọi ngươi là Vạn Hỏa lão vậy. Năm ngày sau nếu Vạn Hỏa lão không phiền thì chúng ta muốn hỏi ngươi một số thứ, được không?" Nguyên Thủy chí tôn có rất nhiều vấn đề muốn ngay lập tức hỏi đối phương nhưng mà hắn cũng biết phải cho đối phương tĩnh dưỡng một chút bởi vì thần hồn của đối phương vừa mới thức tỉnh vẫn còn vô cùng suy yếu.
" Được thôi, đa tạ 3 vị, ta cáo lui trước đây." Nói xong Vạn Hỏa lão nhân đã thoắt cái trở về Vạn Hỏa Giới Chỉ.
Dương Thanh Phong thấy sư tôn mới nhận còn nóng hổi của hắn lại trở về chiếc nhẫn quen thuộc của bản thân thì lâm vào suy nghĩ là có nên tiếp tục đeo trên tay không, hay là đem cất giấu cẩn thận trên người.
Còn chưa để hắn suy nghĩ xong, Nguyên Thủy chí tôn đã nhẹ vất tay, xung quanh hắn lại thay đổi, biến thành một gian phòng đơn sơ mộc mạc, đây chính là phòng của hắn nha. Dương Thanh Phong thấy bản thân đã được về căn phòng yêu quý của mình thì mệt mỏi ngã lưng lên giường.
Ngày hôm nay thật sự quá kỳ diệu đối với hắn, hắn được gặp Tam đại chí tôn vô thượng của tông môn, nhặt được một sư phụ tu vi tuyệt đỉnh nhưng chỉ còn lại tàn hồn và người cho hắn ấn tượng sâu nhất không ai khác đó chính là Cổ Đạo Thần.
" Sư tôn, sư tôn." Dương Thanh Phong bỗng nhiên đưa chiếc nhẫn lại gần, không ngừng kêu sư tôn của hắn.
Sau đó, một giọng nói có phần mệt mỏi vang lên trong đầu hắn, chủ nhân của nó không ai khác chính là sư tôn mới toanh của hắn: " Chuyện gì? Sau này có việc thì cứ kêu gọi trong lòng được rồi, không cần hô to gọi nhỏ vậy đâu."
Dương Thanh Phong nghe được sự suy yếu trong giọng nói của đối phương, trong lòng cảm thấy có lỗi, lên tiếng: " Xin lỗi, sư tôn, ta không có ý định làm phiền ngài đâu, nhưng có một vấn đề ta muốn hỏi thử?"
" Vấn đề gì?"
" Ngài nghĩ sao về Cổ Đạo Thần ạ?" Dương Thanh Phong rụt rè hỏi.
" Hửm?"
" Ta muốn hỏi vậy là ta cảm thấy Đạo Thần như một vị thần minh vậy, đứng trước mặt hắn ta cảm thấy bản thân thấp kém hơn vô số lần, ngài có từng gặp kẻ nào tương tự như vậy chưa?"
Vạn Hỏa lão nhân im lặng một lúc, mới trầm ngâm trả lời: " Cổ Đạo Thần, cho dù ở tu tiên giới của ta, từ cổ chí kim cũng chưa từng xuất hiện một kẻ như vậy. Hắn, dường như sinh ra đã chú định làm chúa tể hết thảy, vậy nên khi hắn nói sẽ giúp ta tiến thêm một bước nữa, ta đã không nghi ngờ mà lựa chọn tin hắn."
" Còn ngươi, ta nghĩ nếu ngươi có thể đi theo hắn thì trên con đường tu tiên này, ngươi sẽ tiến xa hơn bất cứ kẻ nào. Vậy đó, đừng kêu ta nữa, ta phải đi tịnh dưỡng tiếp đây."