Chương 13:
Thiếu niên đó thấy Cổ Đạo Thần quan sát thật lâu cũng không nói gì, hắn biết Cổ Đạo Thần không thể giải quyết bí ẩn trên người của hắn rồi. Cũng đúng thôi việc này hắn đã nhờ đến cả những trưởng lão tối cao trong tông môn nhưng cũng không giúp ích được gì, vậy mà bây giờ hắn lại trông chờ vào một đứa bé chứ, thiếu niên tự giễu nghĩ.
" Ngươi tên là gì?" Cổ Đạo Thần lên tiếng hỏi, hắn cảm thấy hơi chột dạ khi vừa nãy vừa tỏ ra tự tin vô cùng để rồi chính hắn cũng không nhìn ra nguyên do, nên cố ý bắt chuyện để giảm bớt không khí bớt căng thẳng.
" Tại hạ là Dương Thanh Phong, năm nay 10 tuổi, là đệ tử nội môn tiến vào Thiên Thượng Thiên được 6 tháng rồi." Tuy là có chút thất vọng về Cổ Đạo Thần nhưng Dương Thanh Phong vẫn lễ phép trả lời.
" Nha, khá phết." Cổ Đạo Thần nhàn nhạt đáp, tuy rằng thiên phú của tên này là mạnh nhất trong những người mà hắn từng gặp, nhưng mà như vậy cũng chẳng là gì so với hắn, sau đó hắn cũng tự giới thiệu. " Ta là Cổ Đạo Thần, 4 tuổi."
Dương Thanh Phong khi nghe thấy tên của Cổ Đạo Thần thì đang suy nghĩ coi nhóc béo này là hậu bối của trưởng lão nào, thì nghe Cổ Đạo Thần lạnh lùng nói.
" Vận chuyển công pháp lại đi, lần này làm thật chậm thôi." Cổ Đạo Thần lần này thật sự nghiêm túc rồi, đôi mắt hắn bây giờ tập trung hơn bao giờ, đôi lam nhãn dường như sáng lên, cả vũ trụ màu xanh trong đó cũng bắt đầu rung chuyển trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết.
Dương Thanh Phong nghe đối phương bảo hắn làm lại lần nữa thì cũng có chút chần chờ, nhưng rất nhanh hắn lại chọn tin tưởng vào đứa trẻ này, hít một hơi thật sâu, rồi lại vận chuyển công pháp, lần này hắn cố gắng làm chậm hơn bao giờ hết.
Cổ Đạo Thần chăm chú quan sát vào dòng linh khí khi đi vào cơ thể hắn, vẫn như lần trước tất cả linh khí lại biến mất hoàn toàn mà hắn vẫn không nhìn ra gì.
Cổ Đạo Thần không bỏ cuộc, yêu cầu Dương Thanh Phong làm lại, một lần nữa, một lần nữa, rồi lại đến một lần nữa. Cho khi đến lần thứ bảy, đôi mắt Cổ Đạo Thần khẽ biến, khuôn mặt lại trở nên nhẹ nhàng như trước, miệng cười khẽ, nói:
" Cuối cùng cũng tìm ra."
" Ngươi..... ngươi thật sự tìm ra nguyên nhân của ta rồi sao?!!" Dương Thanh Phong vừa kinh hỉ vừa kinh hãi khi nghe Cổ Đạo Thần nói vậy, vấn đề mà đến cả những vị trưởng lão đứng đầu tông môn cũng bó tay lại bị tên nhóc nay tìm ra sao.
Cổ Đạo Thần gật đầu khẳng định, sau đó nói tiếp: " Chiếc nhẫn của ngươi, đưa ta mượn xem."
" Chiếc nhẫn??"
Dương Thanh Phong không hiểu tại sao lại liên quan đến chiếc nhẫn của hắn, hắn vội vàng giơ bàn tay ra quan sát chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út, đó chỉ là một chiếc nhẫn màu bạc bình thường thôi mà, hắn vẫn còn nhớ chiếc nhẫn này là do mẫu thân mua ở chợ tặng cho hắn vào sinh nhật.
Quan sát một lúc vẫn không hiểu gì, Dương Thanh Phong đành vội tháo chiếc nhẫn ra đưa cho Cổ Đạo Thần.
Cổ Đạo Thần cầm chiếc nhẫn trong tay, quan sát thật kỹ lượng, sau đó mỉm cười, khuôn mặt lại tràn đầy tự tin, nói:
" Đây chính là vấn đề của ngươi." Cổ Đạo Thần búng búng chiếc nhẫn trong tay, nói tiếp:" Ta có thể giúp ngươi giải quyết nó, nhưng đổi lại ngươi phải chấp nhận một điều kiện. đó là trung thành tuyệt đối, suốt đời với tông môn."
" Hả? Chỉ như vậy thôi sao?" Dương Thanh Phong ngạc nhiên hỏi, hắn cứ tưởng đó là điều kiện gì khó khăn, ghê gớm lắm chứ, không ngờ chỉ đơn giản như vậy, hắn gia nhập tông môn từ bé, nên lòng trung thành với tông môn tuyệt đối cao, nên điều kiện này giống như cho không đối với hắn.
" Ừm." Cổ Đạo Thần nhẹ gật đầu, hắn bắt đối phương phải trung thành với tông môn đơn giản là thấy đối phương tiềm lực cũng cao, nếu sau này chạy mất thì cũng phí lắm.
" Ta chấp nhận ." Dương Thanh Phong thấy đối phương khẳng định thì nhanh chóng đồng ý, sau đó nói tiếp: " Có cần thề độc không?"
" Không cần, nếu nghe dám phá vỡ điều kiện này, thì cho dù chạy đến chân trời gốc bể ta cũng sẽ g·iết ngươi thôi." Cổ Đạo Thần lắc đầu, nhàn nhạt nói, nhưng tring giọng nói lại lộ ra 1 cổ tự tin và bá đạo đến cực điểm.
Dương Thanh Phong cảm thấy lạnh lẽo và run sợ đến từ tận sâu trong linh hồn hắn khi nghe câu nói của Cổ Đạo Thần, hắn đành nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác :
" Vậy bây giờ ta cần làm sao đây?"
" Vận chuyển công pháp."
Bốn chữ quen thuộc đó lại vang lên từ miệng của Cổ Đạo Thần, Dương Thanh Phong nghe vậy thì cũng ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó, Cổ Đạo Thần lấy ra Thánh lệnh, đưa vào ý chí của hắn, yêu cầu tụ tập linh khí lại đây. Một lúc sau, mật độ linh khí nơi 2 đứa nhóc đứng ngày càng nồng đậm, Cổ Đạo Thần lại lên tiếng:
" Dùng toàn lực đi, vận chuyển nhanh đến hết mức có thể của ngươi."
" Không được, đây đã là nhanh hết mức của ta rồi." Dương Thanh Phong nhanh chóng đáp.
" Quá chậm." Cổ Đạo Thần lắc đầu, sau đó suy tư một chút, bỗng nhiên lại lấy ra một quả trái cây có hình thù kỳ lạ, màu xanh, đó chính là Sinh Sinh Bất Tử quả, đồ ăn thường ngày của hắn, rồi quăng trái đó cho Dương Thanh Phong, nói :" Ăn đi, nó có thể giúp ngươi hồi phục v·ết t·hương, tiếp theo sẽ khá đau đó ráng nhịn chút."
Dương Thanh Phong vội tiếp Sinh Sinh Bất Tử quả, hắn biết được công dụng và sự quý hiếm của nó a, nhưng không hiểu sao Cổ Đạo Thần lại đưa cho hắn rồi nói vậy nữa. Chưa kịp suy nghĩ xong, hắn thấy linh khí xung quanh bỗng nhiên ồ ạt chạy vào cơ thể hắn, lượng linh khí khổng lồ đó dường như xé nát kinh mạch hắn, khiến cho hắn cảm thấy cơ thể sắp nổ tung thành từng mảnh vậy, và cùng với cảm giác đau đớn kinh khủng.
Và nguyên nhân chính là do Cổ Đạo Thần, hắn đã yêu cầu Thánh lệnh cho linh khí trực tiếp chảy vào người tên kia. Cổ Đạo Thần thấy tên kia đau đến mức chỉ lo hét mà quên luôn ăn Sinh Sinh Bất Tử quả mà hắn đưa, nên vội lên tiếng nhắc nhở:
" Ăn nó đi tên ngốc, không cần vận chuyển công pháp nữa."
Dương Thanh Phong nghe vậy thì cũng cố kiềm chế cơn đau, cố hết sức đưa Sinh Sinh Bất Tử quả lên miệng, cắn một miếng. Sau đó, cơ thể hắn lấy một tốc độ đáng kinh ngạc nhanh chóng nhanh chóng khôi phục, những cơn đau cũng dần dần lắng xuống, cảm giác vô cùng tuyệt diệu đang chạy khắp cơ thể hắn.
Nhưng mà một lúc sau, những tổn thương đó lại quay lại, Dương Thanh Phong biết dược lực của miếng đầu tiên đã hết, nên vội vàng ăn thêm một miếng nữa. Tiếp theo, sau một khoảng thời gian hắn lại ăn thêm một miếng, và cứ lặp đi lặp lại như vậy 4 5 lần đến khi miếng Sinh Sinh Bất Tử quả cuối cùng vào miệng hắn thì Cổ Đạo Thần cuối cùng cũng dừng lại.
" Ra đi, ta biết ngươi đã thức tỉnh." Cổ Đạo Thần nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, lạnh lùng nói.
Dương Thanh Phong vô lực ngồi dưới mặt đất, quần áo ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, nghi hoặc nhìn Cổ Đạo Thần nói chuyện với nhẫn của hắn. Sau đó hắn lại nghe Cổ Đạo Thần nói tiếp, trong giọng nói bây giờ thêm một chút uy h·iếp.
" Nếu ngươi còn giả điếc thì ta sẽ đưa ngươi cho tam vị chí tôn gia gia của ta, đến lúc đó hủy diệt hay phong ấn ngươi cũng chỉ là điều dễ dàng."
Dương Thanh Phong nghe được Cổ Đạo Thần kêu tam vị chí tôn là gia gia thì há hốc mồm kinh ngạc, nhưng mà sau đó một điều làm hắn kinh ngạc hơn lại xuất hiện.
Từ trong chiếc nhẫn hắn, bỗng nhiên phát ra một luồn sáng, sau đó lại xuất hiện một tên lão giả râu tóc bạc phơ, à không râu tóc của tên này màu đỏ. Nhưng mà điều quan trọng là tại sao có một tên lão giả trong chiếc nhẫn mà hắn vẫn đeo thường ngày chứ??