Chương 12
" Nha nha nha, Đạo Thần, linh căn của ngươi lại thay đổi nữa rồi, bây giờ biến thành bảy sắc cầu vồng luôn nha." Tiểu Cải ồn ào nói, tiểu Thụ bên cạnh cũng phụ họa thêm. " Đúng vậy, nhưng mà thật đẹp nha." " Gâu gâu." Tiểu Bạch vẫn chỉ có thể gâu gâu, còn tiểu Kiếm thì chỉ biết vô ngữ với 3 tên đó.
Bọn chúng đang đứng quan sát cột sáng khổng lồ của Cổ Đạo Thần, bên cạnh còn có Trần Huyền Diệp và vài vị trưởng lão khác. Cột sáng của nhãi con bây giờ đã thay đổi rất nhiều bởi vì thời gian đã trôi qua vài tháng đã trôi qua kể từ ngày Cổ Đạo Thần đặt chân đến Thiên Thượng Thiên.
Vài tháng trước, khi Trần Huyền Diệp lấy Huyền Thiên Giám ra kiểm tra linh căn cho Cổ Đạo Thần, đó là yêu cầu của tam vị chí tôn, nửa tháng 1 lần phải kiểm tra toàn diện từ linh căn đến thân thể của nhãi con.
Và khi kiểm tra linh căn thì không ngoài dự đoán, linh căn của nhãi con lại biến đổi và cường đại lên, nó xuất hiện thêm Thủy linh căn, trùng hợp là Trần Huyền Diệp cũng là kẻ mang Thủy linh căn, vậy nên có thể chắc chắn linh căn của Cổ Đạo Thần biến đổi do không gian và con người xung quanh hắn.
Từ ngày đó, Cổ Đạo Thần phải bước lên con đường lưu lạc, hắn phải đi qua các cung khác của các vị trưởng lão ở, để linh căn không ngừng biến cường. Không phụ sự kì vọng của bọn họ, linh căn của Cổ Đạo Thần đã xuất hiện thêm 7 nguyên tố mới là Phong, Lôi, Ám, Kim, Mộc, Hỏa, Thổ.
" Thật chờ mong đến ngày thằng bé tu hành nha." Chưởng môn Lâm Thanh Sơn đứng quan sát, cảm khái nói, bây giờ không còn từ gì có thể đủ để hình dung thiên phú của Cổ Đạo Thần nữa, hắn cũng thật chờ mong phản ứng của tu tiên giới khi Cổ Đạo Thần chính thức hiện thế, buông xuống Thiên Nguyên Giới, có lẽ lúc đó sẽ là khoảng thời gian đen tối nhất đối với toàn bộ thiên tài trong tu tiên giới.
" Nhanh thôi, Tinh Cực tổ sư đã suy đoán, khi cơ thể Đạo Thần đến 5 tuổi là có thể bắt đầu tu hành." Trần Huyền Diệp mỉm cười đáp, ánh mắt tràn đầy tự hào nhìn nhãi con đang đứng trong cột sáng.
" Aaa, thật là ghen tỵ c·hết người, các ngươi ai cũng có đệ tử thiên tài, chỉ có ta không có một ai, aaa." Một vị trung niên đại thúc vẻ ngoài lôi thôi lên tiếng than thở, giọng nói tràn đầy hâm mộ, hắn chính là Lục trưởng lão Ngô Vân.
" Nhi tử Ngô Thanh của ngươi không phải là thiên tài à?" Một vị trưởng lão bề ngoài cương nghị chính trực lên tiếng phản bác, giọng nói tràn đầy giễu cợt, hắn là Nhị trưởng lão Lục Thanh Hà.
" Nhi tử khác, đệ tử khác chứ sư huynh, ta cũng muốn có một đệ tử có thiên phú như Đạo Thần thôi nha." Ngô Vân ủ rũ đáp.
" Nằm mơ đi." Cả 3 người đều đồng thanh đáp hắn.
Ngô Vân nghe vậy thì giả bộ che mặt, anh anh khóc.
" Được rồi, đi về thôi Thần Thần." Trần Huyền Diệp bế lên Cổ Đạo Thần, mấy tháng qua Cổ Đạo Thần không ngừng đi những chỗ khác ở, thời gian bên hắn cũng không được bao nhiêu, bây giờ hắn phải đem nhãi con về ngay lập tức mới được, không thì mấy vị sư huynh của hắn lại tơ tưởng ý định c·ướp đi nhãi con của hắn.
" Tạm biệt chưởng môn sư bá, nhị sư bá, lục sư bá nha." Mấy tháng này Cổ Đạo Thần cũng đã tiếp xúc với những vị trưởng lão ở đây rất nhiều nên cũng vô cùng quen thuộc rồi, bọn họ ai cũng cưng hắn hết nha nhưng mà hắn vẫn thích sư tôn nhất.
" A, với lại khi nào A Ngưu xuất quan, chưởng môn sư bá nhớ báo cho ta nhé.' Cổ Đạo Thần nói tiếp, mấy tháng qua hắn vẫn chưa gặp A Ngưu lần nào, bởi vì A Ngưu phải tiến vào Đại Nhật Phần Thiên Liệt Hỏa Trận để thúc đẩy Thuần Dương Thánh thể nhanh chóng thức tỉnh.
" Ân, tạm biệt Thần Thần, khi nào Thiên Hạo xuất quan ta sẽ thông báo cho con liền." Lâm Thanh Sơn vẫn thích gọi A Ngưu là Thiên Hạo hơn bởi vì hắn thấy tên Thiên Hạo uy phong hơn nhiều.
" Thần Thần nhớ đến Thần Mộc cung thăm sư bá nha, sư bá sẽ nhớ ngươi nhiều lắm." Ngô Vân lại bắt đầu giả đáng thương để lừa gạt nhãi con, nhưng mà Cổ Đạo Thần nhìn vào là biết hắn đang diễn rồi nhưng vẫn không vạch trần.
" Thần Thần, sư bá vẫn còn rất nhiều Cửu Thiên Kiếp Lôi Tủy nha, chỉ cần ngươi đến Vạn Lôi cung thì muốn ăn bao nhiêu cũng được." Lục Thanh Hà tràn đầy dụ dỗ nói.
" Ực." Cổ Đạo Thần nghe thấy Cửu Thiên Kiếp Lôi Tủy thì không kiềm được mà nuốt nước miếng tí, hắn siêu thích ăn cái đó nha, " Cảm mơn nhị sư bá, lục sư bá ta sẽ đến chỗ hai người chơi mà."
Trần Huyền Diệp nghe 2 vị sư huynh ngang nhiên dụ dỗ nhãi con của mình làm sao có thể chịu nổi, nên thoắt cái biến mất luôn, đưa Cổ Đạo Thần và 4 vật nhỏ về Thanh Vân cung, chỉ để lại 2 chữ tạm biệt cho 3 vị sư huynh của hắn.
Vài tháng qua Cổ Đạo Thần từ nhãi con 3 tuổi cuối cùng cũng đã lên đến nhãi con 4 tuổi, nhưng hoạt động hằng ngày của hắn vẫn như vậy, chỉ có ăn ngủ và chơi, lâu lâu lại được sư tôn hoặc sư bá của mình kêu lại giảng dạy 1 chút tri thức cơ bản. Thân thể hắn cũng dài ra một chút kèm theo cũng béo hơn một chút, vì bị sư tôn và các sư bá chăm kỹ quá.
Về đến Thanh Vân cung, vừa đặt chân xuống, Cổ Đạo Thần đã bị 4 vật nhỏ kéo đi chơi bời rồi, Trần Huyền Diệp thấy vậy cũng không nói gì chỉ bảo nhãi con về trước giờ ăn, kẻo bị đói bụng.
Cổ Đạo Thần ngoan ngoãn đáp. " Vâng, sư tôn, ta sẽ trở về trước bữa cơm nha."
Sau đó 4 vật nhỏ cùng với Cổ Đạo Thần nhanh chóng biến mất, mà địa điểm mà bọn chúng muốn đến chính là Hạ Thiên, dưới mặt đất này.
Bởi vì 4 vật nhỏ là sủng vật do Trần Huyền Diệp điểm hóa để trông nôm nhà cửa, nên không có lệnh của chủ nhân bọn chúng cũng không thể tự tiện rời xa Thanh Vân cung quá, vì vậy khi biết Cổ Đạo Thần có thể đi bất cứ nơi đâu bằng Thánh Lệnh, bọn chúng đã hỏi xem Cổ Đạo Thần có thể dùng nó để mang bọn chúng đi chơi bời được không.
Cổ Đạo Thần khi nghe vậy thì cũng chạy đi hỏi sư tôn hắn Trần Huyền Diệp. Trần Huyền Diệp sau khi xong cũng rất thống khoái đồng ý, bởi vì trên người Cổ Đạo Thần mang không biết bao nhiêu phong ngự pháp bảo, cộng thêm thần niệm của tam vị chí tôn và tất cả trưởng lão trên người.
Sau đó, Cổ Đạo Thần cũng mang tứ tiểu xuống Hạ Thiên chơi, nhưng hắn không hứng thú lắm với nơi bọn chúng đến lắm, bọn chúng muốn đến phường thị náo nhiệt nhưng mà Cổ Đạo Thần lại thích yên tĩnh nên không đi theo, để mặc bọn chúng đi chơi bời, còn hắn leo lên cây ngủ.
Lần này cũng vậy, sau khi dắt tứ tiểu xuống Hạ Thiên, Cổ Đạo Thần lại thả bọn chúng đi tự chơi, còn bản thân hắn lại kiếm một chỗ ngủ.
Sau khi tìm được một gốc cây đủ cao và đón đủ ánh nắng ấm áp, Cổ Đạo Thần cũng dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng một lúc sau, có tiếng nói của kẻ nào đó không ngừng làm ồn xung quanh hắn, làm hắn từ từ tỉnh dậy từ giấc ngủ.
" Đáng c·hết, tại sao ta tu luyện bao nhiêu cũng không thể đột phá chứ? Tại sao linh khí khi đi vào cơ thể ta lại biến mất? Thậm chí cảnh giới của ta đang dần dần thối lui nữa? C·hết tiệt, không lẽ là lão thiên gia đố kỵ ta? Aaaaaaa."
Tên đó vừa hét vừa giận giữ rống giận, vừa đấm đá xung quanh không ngừng, lực p·há h·oại của hắn đang dần dần lan tỏa đến nơi Cổ Đạo Thần ngủ.
" Câm miệng đi, ngươi đang phá giấc ngủ của ta đấy." Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt của Cổ Đạo Thần vang lên, kèm theo với một chút tức giận bởi giấc ngủ ngon lành của hắn lại bị phá hủy bởi một tên ất ơ nào đó.
Tên đó ngạc nhiên, không ngừng nhìn xung quanh, tìm tòi chủ nhân của câu nói đó. Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện một tên nhóc béo, tóc trắng, khoảng chừng 4 5 tuổi đang đứng trên đại thụ cao v·út, dùng đôi mắt màu lam, lạnh nhạt nhìn xuống hắn.
Cổ Đạo Thần nhìn xuống tên ất ơ phá hủy giấc ngủ của mình, đó là thiếu niên khoảng 10 tuổi, khuông mặt thanh tú. Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra một điều kỳ lạ trên người tên thiếu niên đó, Cổ Đạo Thần nổi lên một chút hứng thú, trực tiếp thả mình từ cành cây cao xuống luôn.
Tên thiếu niên đó thấy nhóc béo đột nhiên nhảy xuống còn tưởng đâu hắn bị trượt chân nên nhanh chóng chạy lại đỡ. Cổ Đạo Thần thấy tên đó bỗng nhiên chạy lại dưới gốc cây muốn đỡ hắn thì trực tiếp dùng Thánh lệnh dịch chuyển từ không trung xuống thẳng mặt đất luôn, hắn không thích người lạ đụng vào cơ thể.
Tên thiếu niên thấy nhóc béo trực tiếp biến mất trên không trung sau đó lại xuất hiện trên mặt đất thì càng chắc chắn tên nhóc trước mặt này thân phận không tầm thường. Hắn vội vàng cúi người, thành khẩn nói.
" Xin lỗi, khi nãy ta chỉ lo phát tiết cảm xúc của mình lại không chú ý có người ở gần đó. Xin lỗi vì đã phá hỏng giấc ngủ của ngươi."
Cổ Đạo Thần thấy thiếu niên này cũng nhanh chóng nhận sai, thành khẩn xin lỗi, cũng không có ý định so đo gì với hắn, với lại hắn phát hiện trên người thiếu niên này có bí ẩn gì đó, làm khơi gọi sự tò mò của Cổ Đạo Thần.
" Ngươi có muốn giải quyết vấn đề trên người không?" Cổ Đạo Thần trực tiếp hỏi.
Tên thiếu niên đó không hiểu sao hết, nhưng mà vẫn nhanh chóng đáp. " Tất nhiên là muốn rồi!"
" Được thôi, vận chuyển công pháp của ngươi đi?"
" ?" Thiếu niên đó không hiểu vì sao Cổ Đạo Thần bảo vậy, nhưng nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc với đôi mắt màu lam đẹp thần thánh và khí chất cao quý đến nổi dường như siêu việt chúng sinh đó lại bất giác làm theo.
Cổ Đạo Thần thấy tên thiếu niên ngoan ngoãn vận chuyển công pháp thì cũng chăm chú quan sát. Đúng như những gì tên thiếu niên đó rống giận, linh khí sau khi vận chuyển công pháp của hắn lại đột ngột biến mất không có dấu vết.
Điều này cũng làm Cổ Đạo Thần kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên đôi mắt của hắn lại nhìn không thấu, lúc trước cho dù là Thuần Dương Thánh thể đến cả chí tôn còn không phát hiện nhưng mà Đạo Thần vẫn có thể nhìn ra, vậy mà bây giờ bí ẩn trên người tên nhóc này hắn lại hoàn toàn nhìn không thấu.