Chương 11:
Chương 11:
Thanh Vân cung, là đạo tràng của Trần Huyền Diệp, nằm trên 1 trong Thất Tinh đảo.
" Oa, dễ thương quá, mái tóc của thằng bé thật xinh đẹp. nha"
" Đáng yêu."
" Nhìn thật mềm a, ta muốn sờ vào hắn quá."
" Gâu gâu."
Một đống vật nhỏ đang tụm năm tụm bảy lại xung quanh giường ngủ của Cổ Đạo Thần, không ngừng thì thầm nói nhỏ, bọn chúng chưa bao thấy một sinh vật xinh đẹp đến dữ vậy, nhìn lại còn ngoan ngoãn vô cùng.
Bỗng nhiên, mí mắt Đạo Thần bắt đầu nhảy nhảy, một lúc sau, nó từ từ nâng lên, lộ ra một đôi lam nhãn tuyệt đẹp lấp lánh như là vũ trụ vô ngần tinh thần.
" Các ngươi là ai nha?" Cổ Đạo Thần tỉnh dậy, thấy trước mắt mình đang được bao vây bởi những thứ kỳ lạ, nào là một cái củ cải nhỏ màu cam, một cái cây nhỏ hình người, một thanh kiếm có miệng nói chuyện và bình thường nhất có lẽ là một con tiểu bạch cẩu.
Đám vật nhỏ thấy Cổ Đạo Thần thức dậy thì bỗng im bặt, bọn chúng đang suy nghĩ coi có phải là mình đã đánh thức hắn không, nhưng khi nghe Cổ Đạo Thần hỏi, bọn chúng lại trở về dáng vẻ ồn ào lúc nãy.
" Ta là tiểu Cải nha, nhãi con ngươi tên gì? À quên, ngươi tên là Thần Thần đúng không? Ngươi xinh đẹp quá nha, ta có thể xoa xoa mặt ngươi được không,. . ." Tiểu Cải không ngừng nói, ồn ào đến đáng sợ.
" Ta là tiểu Kiếm." Thanh kiếm mở miệng nói, giọng điệu thanh lãnh, lạnh lùng.
" Ta là tiểu Thụ Thụ nha, rất vui được gặp ngài." Sau đó là đến cây nhỏ nhược nhược giới thiệu.
" Gâu gâu." Cuối cùng là tiểu bạch cẩu nó chỉ có thể gâu gâu 2 tiếng nhưng mà kết hợp với 3 cái tên trước thì Cổ Đạo Thần khá chắc tên tiểu cẩu này nên là tiểu Bạch.
" Được rồi, đừng ồn ào nữa." Lúc này, Trần Huyền Diệp bước vào, thấy đám vật nhỏ đang không ngừng ồn ào xung quanh Cổ Đạo Thần, hắn nhanh chóng đi lại giường ngủ của nhãi con.
" Đã tỉnh rồi sao, con ngủ lâu thật đấy, cẩn thận sau này trở thành tiểu heo con nhé." Trần Huyền Diệp cười nói, trêu ghẹo nhãi con.
Cổ Đạo Thần không nói gì, dụi dụi mắt, sau đó ngồi dậy, vươn 2 béo tay ra, cầu bế. Trần Huyền Diệp ngay lập tức hiểu ý, bế hắn lên, động tác vô cùng thuần thục, nhanh chóng.
" Sư tôn, tiểu cẩu cẩu tên là tiểu Bạch phải không?" Cổ Đạo Thần gác đầu nhỏ lên vai Trần Huyền Diệp, mềm mềm nói.
" Ân, đúng vậy." Trần Huyền Diệp ôm mềm mại nhãi con đáp.
Cổ Đạo Thần thấy đúng như cái tên mà hắn đã đoán thì hỏi tiếp. " Ngài đã đặt tên cho chúng?"
Trần Huyền Diệp không hiểu sao nhãi con lại hỏi vậy nhưng vẫn nhẹ giọng đáp. " Đúng vậy."
Sau đó, Trần Huyền Diệp nghe nhãi con phì cười lên, hắn đang không hiểu nhãi con cười vì điều gì thì lại nghe nhãi con vừa cười vừa nói " Ngài đặt tên thật tệ qua nha, ha ha ha." .
" Được rồi, con dám cười sư tôn của mình như vậy à." Trần Huyền Diệp nhẹ vỗ béo mông của Cổ Đạo Thần, cười mắng, trong giọng nói tràn đầy sự cưng chiều.
Mông nhỏ bị vỗ một cái cũng không ngăn được miệng nhỏ đang không ngừng cười của Cổ Đạo Thần, sau một lúc hắn mới có thể ngưng nghỉ lại.
" Xin chào, ta là Cổ Đạo Thần." Cổ Đạo Thần lên tiếng giới thiệu lại với cả 4 vật nhỏ kia.
Bỗng nhiên tiếng ọc ọc quen thuộc lại vang lên, nhãi con đói, Trần Huyền Diệp mấy ngày ở chung cũng đã đoán được giờ giấc ăn ngủ của Cổ Đạo Thần, hắn cũng đã chuẩn bị thức ăn sẵn rồi mới đến đây.
" Được rồi, lấp đầy bụng trống của Thần Thần thôi. "
Trần Huyền Diệp ôm hắn lại bàn, thả hắn xuống ghế, rồi đeo vào cổ hắn một chiếc khăn nhỏ, sau đó phất nhẹ tay, thức ăn đã tràn ngập mặt bàn.
Tất cả những đồ ăn này đều được làm từ những thiên tài địa bảo đỉnh tiêm trong thiên địa, đều là những loại mang tính ôn hòa và bổ trợ cho cơ thể, được chính tay 3 vị chí tôn làm thành, bọn họ muốn dựa vào những thứ này, đẩy tiềm năng cơ thể của Cổ Đạo Thần lên cao nhất, cho dù phải tốn ngàn vạn thiên tài địa bảo đi chăng nữa.
" Sư tôn ăn nha, các ngươi cũng ăn nha." Cổ Đạo Thần ngồi vào bàn, nhìn đồ ăn trước mắt, miệng đã chảy nước miếng ròng ròng nhưng vẫn ngoan ngoãn mời sư tôn và 4 vật nhỏ cùng ăn.
" Ngoan, Thần Thần ăn đi, những thứ này không có tác dụng với ta." Trần Huyền Diệp nhẹ nhàng đáp, với cảnh giới của hắn thì cho dù ăn thiên tài địa bảo thì cũng không có tác dụng gì nhiều, chỉ làm lãng phí công dụng của chúng thôi.
Sau đó hắn cũng quay ra bảo với 4 vật nhỏ." Các ngươi cùng ăn với Thần Thần đi."
Bốn vật nhỏ nghe vậy thì vô cùng vui sướng, bọn chúng cũng thèm nhỏ dãi những thiên tài địa bảo trước mặt này, nhưng mà vì chưa có sự cho phép của Trần Huyền Diệp nên bọn chúng cũng không dám lỗ mãng, tự tiện hành động.
" Cảm ơn chủ nhân!!" " gâu gâu"
Cả 4 hưng phấn đáp, đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy nhiều thiên tài địa bảo quý giá như vậy mà chúng còn được luyện chế thành đồ ăn, bằng thủ pháp vô cùng cao siêu, khiến cho công dụng của những thiên tài địa bảo này tăng lên gấp nhiều lần.
Cổ Đạo Thần bắt đầu ăn, hắn không thích dùng đũa nên trực tiếp dùng tay bắt thức ăn luôn, ăn đến mức không chú ý đến hình tượng, khóe miệng đã dơ hề hề, Trần Huyền Diệp ngồi kế bên hắn thấy vậy thì không ngừng dùng khăn lau miệng cho hắn.
Còn bốn vật nhỏ đã ăn được 1 chút thì dừng lại, bởi vì bọn chúng đã không thể ăn nữa, cơ thể dường như no căng bởi tác dụng to lớn của những thiên tài địa bảo này mang lại. Trần Huyền Diệp thấy bọn chúng đã đến giới hạn thì nhẹ nhàng bảo. " Được rồi, các ngươi về phòng nghỉ ngơi luyện hóa thức ăn đi. "
" Vâng chủ nhân." Bọn chúng nhanh chóng đáp, sau đó vội biến mất, bởi vì nếu không nhanh chóng về luyện hóa thì linh khí từ những thiên tài địa bảo này sẽ thất thoát ra ngoài, làm giảm tác dụng của chúng.
Còn về Cổ Đạo Thần, hắn vẫn say sưa ăn tiếp, dường như cơ thể hắn không thể bị lấp đầy vậy, Trần Huyền Diệp cũng biết điều này, nên hắn không lo Cổ Đạo Thần bị ăn no căng.
Một lúc sau, Cổ Đạo Thần nhanh chóng giải quyết xong toàn bộ thức ăn trên bàn, bắt lấy linh tủy mà Trần Huyền Diệp đưa đến, ừng ực uống ngon lành.
Trần Huyền Diệp biết cơ thể Cổ Đạo Thần hoàn toàn có thể hấp thụ được nguồn linh khí to lớn mà những thiên tài địa bảo này mang lại nhưng để chắc chắn vẫn lặng lẽ dùng linh lực kiểm tra cơ thể Cổ Đạo Thần.
Sau khi kiểm tra xong, Trần Huyền Diệp ngạc nhiên phát hiện cơ thể nhãi con không tồn tại một chút linh khí nào của những thiên địa bảo đó, dường như khi chúng vừa vào bụng Cổ Đạo Thần thì đã bị luyện hóa ngay lập tức, còn về tác dụng mà nó mang lại thì dường như có 1 ít, nhưng mà cũng không thể hiện rõ rêt có lẽ là ban đầu thân thể của nhãi con đã hoàn mỹ rồi nên muốn tăng lên thì độ khó vô cùng lớn.
" Thần Thần ăn xong rồi có muốn đi tham quan nơi này không? " Trần Huyền Diệp bế nhãi con lên hỏi.
" Ân, đi nha, sư tôn." Cổ Đạo Thần nhẹ gật đầu.
Trần Huyền Diệp bế Cổ Đạo Thần ra ngoài, bắt đầu đưa hắn đi tham quan khắp nơi, từ thư phòng đến thư viện đến sân luyện công, thậm chí là phòng ngủ. Sau đó lại đi thăm quanh trúc lâm, linh hồ, . . . .
" oa, ta rất thích nơi này nha, sư tôn. " Sau khi tham quan xong, Cổ Đạo Thần vui vẻ nói, tuy rằng nơi đây hoàn toàn không bằng Nguyên Thủy Thánh cung, nhưng Thanh Vân cung lại mang một không khí vô cùng nhẹ nhàng mát mẻ, yên bình, khiến cho tất cả ai bước lên đây điều cảm thấy thoải mái, thư thả.
Trần Huyền Diệp thấy Cổ Đạo Thần thật lòng thích nơi đây thì trong lòng cũng vô cùng vui sướng.
" Sư tôn khi nào ta mới có thể bắt đầu tu luyện nha?" Cổ Đạo Thần hỏi, hắn đã nôn nóng muốn tu luyện lắm rồi.
" Umm, theo như tam đại tỏ sư gia nói thiên phú của con vẫn chưa hoàn toàn bộc phát hết, vậy nên bây giờ chưa phải lúc thích hợp bắt đầu tu hành, ít nhất là 1 năm nữa." Trần Huyền Diệp thấy nhãi con mới ngày đầu mà đã nôn nóng tu hành đến vậy cũng không đành lòng làm hắn thất vọng nhưng cũng phải đúng sự thật thông báo cho hắn.
" A, 1 năm nữa sao? Thôi cũng được." Cổ Đạo Thần lộ ra thất vọng, nhưng mà sau đó hắn lại vui vẻ trở lại, nói. " Vậy bây giờ con chỉ cần ăn ngủ và chơi thôi phải không?"
Trần Huyền Diệp buồn cười, hắn không ngờ nhãi con còn chưa để hắn an ủi nữa mà đã nhanh chóng vui vẻ trở lại. " Đúng vậy, bây giờ con chỉ cần ăn ngủ chơi và học tập một chút tri thúc về tu tiên giới và tông môn là được."