Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Thiên Tài

Chương 10:




Chương 10:

Sau suốt nhiều thời đại, hằng chục vạn năm, cuối cùng cũng có 1 kẻ mang Thuần Dương Thánh thể hiện thế. Nhìn đứa trẻ mang theo thể chất giống mình, Huyền Thiên chí tôn cũng không kiềm được lòng yêu tài, nhưng mà hắn lại lắc đầu, tiếc nuối nói: " Xin lỗi Đạo Thần, gia gia không thể nhận A Ngưu làm đệ tử được."

Câu trả lời này làm Cổ Đạo Thần ngạc nhiên vô cùng, hắn không hiểu tại sao Huyền Thiên chí tôn lại từ chối, rõ ràng hắn cảm nhận được Huyền Thiên chí tôn yêu thích A Ngưu mà.

" Thanh Sơn ." Huyền Thiên chí tôn nhìn xuống dưới, lên tiếng.

Một vị trung niên nhân bước ra, người mặc bạch bào, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, chấp tay, cung kính đáp :" Có đệ tử."

Trung niên nhân này chính là trưởng môn hiện tại của Nguyên Thủy Thánh Tông, Lâm Thanh Sơn, thực lực chỉ đứng sau tam đại chí tôn.

" Hắn được không, Đạo Thần?" Huyền Thiên chí tôn không đáp mà lại tự nhiên hỏi Cổ Đạo Thần.

Cổ Đạo Thần nghe vậy thì quay xuống nhìn Trần Thanh Sơn, suy đó quay lại gật đầu đồng ý với Huyền Thiên chí tôn. Hắn muốn Huyền Thiên chí tôn nhận A Ngưu làm đệ tử không phải vì muốn A Ngưu có được vị trí cao hơn, mà là do hắn cảm nhận được năng lượng mà cả hai mang lại giống nhau vô cùng, dù là rất khó nhận ra.

Nhưng mà Huyền Thiên chí tôn lại từ chối, Cổ Đạo Thần không biết rõ tại sao, nhưng hắn biết đối phương chắc chắn có lý do mới không nhận A Ngưu, nên Cổ Đạo Thần cũng không bất chấp với chuyện đó lắm.

Cổ Đạo Thần cũng thấy được Lâm Thanh Sơn mạnh như nào, tuy là năng lượng của hắn với A Ngưu không giống nhau lắm, nhưng đều có 1 đặc điểm chung đều là chí dương chí cương chi đạo.

" Còn ngươi thì sao, A Ngưu, ngươi có muốn làn đồ đệ của Lâm Thanh Sơn không?" Huyền Thiên chí tôn tiếp tục hỏi ý kiến của A Ngưu.

" Đệ tử vô cùng nguyện ý ạ." A Ngưu nhanh chóng đáp, hắn không hề thất vọng vì không thể làm đệ tử của Huyền Thiên chí tôn, trái lại hắn còn cảm thấy nhẹ nhõm chút.

Còn việc làm đệ tử của ai thì hắn đều cảm thấy vui vẻ hài lòng cả, cho dù hắn không như Đạo Thần có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ nhưng dùng đầu gối hắn cũng biết tất cả những người ở đây đều không tầm thường, đều là đại lão tu vi thông thiên, vậy nên được bất kỳ ai ở đây nhận làm đệ tử đều khiến hắn vô cùng vui vẻ.



Lâm Thanh Sơn không ngờ bản thân đứng yên một chỗ cũng có bảo vật tự đập vô người, tự nhiên nhặt được một tuyệt thế thiên tài làm đệ tử làm cho tâm trạng ghen tị với Trần Huyền Diệp lập tức tan biến,

" Vậy được rồi, ngươi xuống bái kiến sư tôn đi." Huyền Thiên chí tôn nhẹ phất, A Ngưu ngay lập tức đã dịch chuyển xuống bên dưới.

A Ngưu chớp mắt cái đã thấy bản thân ở bên dưới, giữa đại điện, trước mặt hắn chính là bạch bào trung niên nhân Lâm Thanh Sơn, đối phương đang mỉm cười nhìn hắn.

A Ngưu vội vàng quỳ xuống, dập đầu 3 cái, " Đệ tử Lâm Thiên Hạo bái kiến sư tôn, ngài cũng có thể gọi ta là A Ngưu."

" Ngoan đệ tử, mau đứng lên đi. " Lâm Thanh Sơn thấy A Ngưu vô cùng thành khẩn bái kiến, khiến hắn vô cùng hài lòng, vui sướng, nhanh chóng dòng linh lực nâng hắn lên.

Ở bên trên, Cổ Đạo Thần miệng nhỏ bắt đầu ngáp ngáp, đầu gật gù không ngừng, biểu hiện của cơn buồn ngủ tuổi lên 4 lại đến.

" Được rồi nếu không còn gì thì tất cả giải tán đi, còn tất cả những việc hôm nay tuyệt đối không được tiết ra ngoài, nhất là những gì liên quan đến Đạo Thần. "

Nguyên Thủy chí tôn thấy buổi gặp mặt hôm nay cũng xong xuôi, bọn họ đã hiểu rõ được một phần nào thiên phú của nhãi con, nên cũng không còn gì để tiếp tục cả cộng thêm nhãi con bắt đầu buồn ngủ nên hắn cũng lên tiếng kết thúc và không quên dặn dò mọi người giữ kín mọi chuyện hôm nay.

"Vâng, đệ tử cáo lui." Tất cả trưởng lão đồng thanh lên tiếng, sau đó cung kính cáo lui ra ngoài.

Còn Trần Huyền Diệp phải đi lên chỗ nhãi con Đạo Thần, Cổ 3 tuổi đói cũng nhanh, ngủ cũng nhanh, mới nãy thôi vẫn còn ngáp mà giờ hắn dường như ngủ luôn rồi, đứng ngủ.

Cổ Đạo Thần vẫn còn chưa hoàn toàn ngủ, nửa tỉnh nửa mơ, bỗng hắn cảm giác cơ thể như đang bay lên, mở mắt ra thì thấy Trần Huyền Diệp đã bế hắn lên bỏ vào lòng, đầu nhỏ gác lên vai đối phương. Bởi vì cơ thể Trần Huyền Diệp hơi béo tốt một chút nên mỗi khi Cổ Đạo Thần được hắn bế đều rất thoải mái, cả người thịt mỡ vô cùng mềm khiến Cổ Đạo Thần dựa vào đâu cũng thoải mái.



Tuy là mới ở chung được có mấy ngày nhưng động tác bế nhãi con của Trần Huyền Diệp đã vô cùng nhuần nhuyễn, còn không thầy dạy cũng biết vỗ nhãi con như nào để hắn thoải mái, lực đạo điều chỉnh vô cùng tinh chuẩn.

" Trần thúc thúc, à không, ta nên gọi ngài là sư tôn nha. . ." Cổ Đạo Thần bỗng nhiên thầm thì nói.

Trần Huyền Diệp khi nghe Cổ Đạo Thần gọi hắn là sư tôn thì cả người cũng không còn giữ được bình tĩnh, vui mừng đến mức hắn muốn nhảy lên hoan hô, 2 tiếng sư tôn này chính là thứ ngọt ngào nhất mà hắn từng nghe.

" Nha nha nha, ngoan đồ đệ, mau ngủ đi, sư tôn ẵm ngươi về nhà." Trần Huyền Diệp vui sướng nói.

Cổ Đạo Thần nhẹ " Ân " một tiếng đáp, sau đó cố quay đầu nhỏ lại tạm biệt tam đại chí tôn. " Tạm biệt gia gia nha . . ."

" Um, hình như mình còn chưa biết 3 vị gia gia gọi là gì nữa"

" Tại sao mình lại cảm thấy mệt mỏi quá . . ."

Nhìn nhóc con ngủ say trên người Trần Huyền Diệp, Nguyên Thủy chí tôn cũng ra lệnh đuổi khách :" Được rồi, đi đi, đưa Đạo Thần về đạo tràng của ngươi nghỉ ngơi."

" Tuân lệnh, đệ tử xin phép cáo lui." Trần Huyền Diệp vui vẻ đáp, thoắt cái đã biến mất khỏi đại điện.

. . . . .

Trần Huyền Diệp ôm Cổ Đạo Thần ngủ say nhanh chóng đi ra Nguyên Thủy Thánh Cung, vừa đi ra ngoài hắn đã thấy lâm Thanh Sơn và A Ngưu đang đứng đó, chắc là đang đợi hắn.

" Sư huynh, có việc gì sao?" Trần Huyền Diệp lên tiếng hỏi, hắn không biết sao bọn họ lại đợi hắn.

" Không có gì, tiểu đồ đệ của ta có một số điều muốn nói với đệ." Lâm Thanh Sơn đáp.



" Sư thúc, Đạo Thần xin nhờ ngài chăm sóc." A Ngưu chấp tay, trịnh trọng nói, cho dù hắn biết không cần hắn nói thì Trần Huyền Diệp cũng sẽ toàn tâm toàn ý chăm lo cho Cổ Đạo Thần, nhưng mà hắn vẫn muốn nghe chính miệng đối phương cam kết thì mới yên lòng được.

" Yên tâm, ta sẽ chăm sóc thằng bé kỹ càng, sẽ không làm cho hắn chịu bất kỳ thiệt thòi nào, thêm nữa Tam đại chí tôn luôn đặt tầm mắt lên người thằng bé, nên cho dù trời sập cũng không ảnh hưởng gì đến Đạo Thần."

A Ngưu nghe được sự chân thành và chắc chắn trong lời nói của Trần Huyền Diệp thì cuối cùng cũng yên tâm.

"Đa tạ sư thúc, xin lỗi vì đã làm phiền, đệ tử xin cáo lui." A Ngưu đáp.

" Được rồi, cảm ơn sư đệ, ta đi đây, tạm biệt." Lâm Thanh Sơn lên tiếng tạm biệt, rồi ngay lập tức biến mất cùng A Ngưu.

" Không có gì, sư huynh."

Trần Huyền Diệp cũng dịch chuyển, đưa Cổ Đạo Thần về đạo tràng của hắn.

Đạo tràng của Trần Huyền Diệp nằm trên một hòn đảo khá lớn, lơ lửng trên không trung, phía trên đầy đủ cả sông núi hữu tình. Ở trung tâm hòn đảo là đạo tràng của hắn là một dãy kiến trúc màu xanh nhạt, không quá đồ sộ to lớn, nhưng tinh tế, mềm mại và ôn hòa.

Ở trên đảo ngoại trừ hắn thì không có một người nào cả, chỉ có một số cỏ cây chi linh được hắn điểm hóa khai trí, sau đó giúp hắn dọn dẹp trông nôm nơi đây.

Trần Huyền Diệp vừa xuất hiện ở đạo tràng thì đã có một đống vật thể lạ vọt tới, dường như biết trước được, trần Huyền Diệp đã bật sẵn phòng ngự chiêu thức, tất cả những thứ đang tiến lại đều nhanh chóng bị bật ngược ra.

" Chủ nhân nha, sao người lại đẩy bọn ta ra?" Bọn vật nhỏ ồn ào nói, giọng nói tràn đầy ủy khuất.

Trần Huyền Diệp hạ thấp giọng, sợ đánh thức nhãi con đang ngủ. " Suỵttt, im lặng, đừng đánh thức Thần Thần."

" Thần Thần??"