Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 1096: Ngươi xứng biết tên công tử?




Mắt Y Tâm Nhiên ảm đạm, không hề liếc mắt một cái về phía Cổ Hà vừa rồi mới chiến đấu vì nàng. Nếu Cổ Hà biết, dù là lúc này nữ tử mình thích trong lòng nghĩ đến một nam tử khác, cũng không biết sẽ như thế nào? Một Bán Thần ra tay thì chắc chắn nàng không sống nổi.

Tuy nhiên, khi ánh sáng dữ dội qua đi, Y Tâm Nhiên chậm rãi mở mắt ra, hơi nghi hoặc nói:

“Đây chẳng lẽ là nơi sau khi người ta chết đi sao?”

Nhưng sao lại có thể giống hệt với cảnh khi còn sống? Hơn nữa giữa thiên địa sao lại an tĩnh kỳ lạ như vậy?

Bỗng nhiên, Y Tâm Nhiên nghe được một giọng nói mà chính mình tưởng như không bao giờ còn nghe được nữa.

”Sao ngươi đang ở đây? Lâu rồi không gặp.”

Giọng nói rất ôn hòa. Nghe thấy giọng nói này, Y Tâm nhiên chợt mở mắt ra, trào ra quang mang rực rỡ. Dường như là sợ mình nghe lầm, nàng còn âm thầm cắn cắn lưỡi, đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt nhưng không hề khiến Y Tâm Nhiên cảm thấy khó chịu, còn có vẻ kích động, phấn chấn. Không phải là ảo giác, đó là hiện thực!

”Đạo Tử…”

Y Tâm Nhiên run giọng nhẹ nhàng gọi. Mà sắc mặt nam tử yêu dị thay đổi kịch liệt, cổ pháp vừa rồi của hắn giờ đây lại biến mất vô tung vô ảnh, không thấy đâu.

”Ai vậy?”

Nam tử yêu dị lớn tiếng gầm lên giận dữ. Cho dù đối diện là một Thần Linh, hắn cũng có dũng khí giận dữ mắng chửi kẻ đó. Bởi vì sau lưng hắn là Thần Tôn, một chí tôn Thiên Kiêu vô thượng có thể tham gia tranh đoạt thứ hạng trên Tinh Không Đế Bảng.

”Cái gì? Ngươi mà cũng xứng biết tên công tử?”

Một tiếng nũng nịu vang lên. Sau đó, một thần viêm phảng phất có thể bao trùm chư thiên vạn giới đánh về phía hắn. Làm cho người ta cảm giác bầu trời sụp đổ, sơn hà tuế nguyệt đảo lộn.

”Mẹ kiếp!”

Nam tử yêu dị hoảng sợ. Có điều, còn không đợi nam tử yêu dị phản ứng kịp, một luồng thần lực khủng bố lập tức bao vây thiêu đốt hắn. Tiếng kêu thảm thiết quét qua bốn phương tám hướng làm cho một vài tu sĩ vây xem sắc mặt sợ hãi, trong lòng phát run. Có thể làm cho một cường giả khủng bố cảnh giới Bán Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế thì có thể tưởng tượng được, cường giả Bán Thần đang chịu đau đớn cỡ nào!

Im lặng! Sự im lặng khủng khiếp! Một Bán Thần tuy rằng nói phóng mắt nhìn trong tinh không cũng không tính là hiếm nhưng đặt ở nơi này, Bán Thần là tồn tại vô địch, chính là một vị thần nắm thế tục trong tay! Tuy nhiên, bây giờ vị thần này đã bị đàn áp một cách dễ dàng, như cách đối xử mà Cổ Hà phải chịu vừa rồi, ngoại trừ việc nhân vật chính đã thay đổi mộtc chút mà thôi.

Xa xa, có vài bóng người xuất trần lăng không mà đến. Đứng là mấy người Tần Cửu Ca. Nam tử cầm đầu, phiêu lãng tuấn dật, tựa như thần đế trên thiên thượng. Lúc này chẳng những Y Tâm Nhiên nhìn ngây người mà tất cả mọi người bốn phía cũng nhìn ngây người. Nam tử yêu dị cũng sợ ngây người.

”Đạo Tử…”

Trái tim Y Tâm Nhiên run rẩy, cả người ngây ra, ánh mắt mê ly. Đây là nam nhân mà nàng mong nhớ ngày đêm. Chỉ thấy bình thường Y Tâm Nhiên giống như một ma đầu tranh phạt thiên hạ giờ đây khuôn mặt lại ửng đỏ. Thân thể mềm mại cứng ngắc lại.

Nam tử như tiên, từ từ hạ xuống trước mặt Y Tâm Nhiên. Khuôn mặt tươi cười như gió mùa xuân. Lúc này Y Tâm Nhiên cảm giác toàn bộ thân thể mình mềm nhũn. Có vẻ như không biết làm sao, hai tay xoắn xuýt, hoàn toàn không có sự thờ ơ, xa lánh như đối với Cổ Hà, chỉ có khát vọng như thiếu nữ hoài xuân.

Năm đó, lần đầu nàng gặp Đạo Tử Tần tộc ở Thiên Đế thư viện, lập tức bị phong tư vô thượng kia mê hoặc, thật lâu không thể quên. Cho dù hôm nay rơi vào ma đạo, trở thành một ma đầu hoành hành thế gian, nàng vân chưa từng quên, Đạo Tử thiếu niên lúc trước.

”Vẫn ổn chứ?”

Tần Cửu Ca đến gần Y Tâm Nhiên, hơi thân thiết vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Y Tâm Nhiên. Cảm nhận được nhiệt độ trong tay nam tử bao đêm mong nhớ, Y Tâm Nhiên cảm thấy mình sắp ngã xuống rồi. Nhưng thật đáng tiếc, nhiệt độ chỉ lưu lại trên mặt nàng trong vài giây trước khi biến mất. Thực tế lúc này Y Tâm Nhiên rất muốn tựa vào trong ngực Tần Cửu Ca, kể lại chuyện mình gặp phải mấy năm nay. Nhưng mà mắt nàng bỗng nhiên thấy được Viêm Linh Cơ cùng Medusa bên người Tần Cửu Ca, nàng liền chần chừ. Hai nữ tử diện mạo tuyệt mỹ, không chỉ đẹp hơn nàng mà tu vi còn cao hơn nàng không biết bao nhiêu. Quả nhiên mặc kệ ở nơi đâu, xung quanh nam tử mình thích đều có các nhân vật như thần nữ trên trời vây quanh.

”Vẫn…ổn.”

Y Tâm Nhiên đứt quãng nhỏ giọng nói. Ánh mắt nhìn về phía Tần Cửu Ca hơi né tránh. Cổ Hà ở xa xa sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rất khó chịu. Có lúc nào Y Tâm Nhiên ở bên ngoài lộ ra biểu cảm như vậy? Không chỉ ở trước mặt hắn, ở trước mặt ai, Y Tâm Nhiên cũng chỉ có một dáng vè lạnh lùng. Vốn nghĩ rằng, nàng ở trước mặt bất luận kẻ nào đều cũng như vậy, tâm tình liền thấy rất bình thản. Nhưng bây giờ xem ra nàng cũng là người thích được người khác cưng chiều. Tần Cửu Ca nhìn Y Tâm Nhiên im lặng, trong lòng thật sự hơi cảm thán. Thế gian ngoại trừ hắn ra, Thiên Kiêu còn lại kỳ thật đều có nhân sinh đặc sắc của riêng mình. Tu vi Y Tâm Nhiên bây giờ chắc chắn không phải là thiên phú trước kia của nàng có thể luyện ra. Tần Cửu Ca quay đầu, nhìn về phía nam tử yêu dị lúc này đang bị Viêm Linh Cơ dùng thần hỏa thiêu đốt, lạnh nhạt nói:

“Giết!”