Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 1095: Còn muốn chạy?




Kế tiếp, Y Tâm Nhiên chắc chắn sẽ thích hắn, sau đó yêu hắn, cuối cùng đối với hắn muốn ngừng mà không được. Nhưng sau một khắc, nam tử yêu tà lộ vẻ chế giễu. Một tu sĩ Thiên Tôn lục trọng mà đã muốn làm anh hùng trước mặt hắn? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đùa gì chứ, muốn mất mặt lắm à?

”Tiểu Thiên Tôn lục trọng dám càn rỡ, rác rưởi!”

Nam tử yêu tà thi triển đại đạo pháp tắc, trên người hắn có thần lực chầm chậm xuất hiện làm cho Thiên Kiêu bốn phía thán phục. Không ngờ nam tử yêu tà lại là một cường giả cảnh giới Bán Thần! Nghĩ như vậy, tên chủ thượng có thể thu phục nam tử yêu tà kia mạnh mẽ cỡ nào?

Trên mặt Cổ Hà cũng hiện ra vẻ hoảng sợ. Một tuỳ tùng bình thường sao có thể là Bán Thần? Còn không chờ tu sĩ bốn phía và Cổ Hà sợ hãi xong, nam tử yêu tà thi triển cổ pháp triệt để đánh vào trên người Cổ Hà. Roẹt một tiếng, quần áo trên người Cổ Hà bị xé nát. Trên người chảy rất nhiều máu, sắc mặt cũng vô cùng tái. Cả người giống như một viên đạn pháo, ầm ầm nện xuống mặt đất. Thật là thê thảm. Một màn giả vờ anh hùng cứu mỹ nhân không thành mà lại thành một kết cục bi thảm.

Mẹ kiếp!

Nội tâm của Cổ Hà lúc này thật mờ mịt. Không phải là hắn đang thể hiện phong thái tối cao của mình trước mặt Y Tâm Nhiên sao? Sau đó Tâm Nhiên sẽ sinh ra tình yêu ngưỡng mộ đối với mình à? Kết quả cuối cùng mình ôm mỹ nhân về. Nhưng sao lại trở thành tình trạng như bây giờ. Điểm này cũng không phù hợp kịch bản nha!

Nhưng vết thương đẫm máu trên ngực nói với hắn ta, tưởng tượng của hắn đã bị phá vỡ. Giãy dụa đứng dậy, nhìn Y Tâm Nhiên ở xa xa, chỉ thấy lúc này sắc mặt Y Tâm Nhiên rất bình tĩnh, cũng không nhìn về phía hắn. Cảnh này làm cho phòng tuyến trong lòng của Cổ Hà sụp đổ, triệt để phá vỡ phòng ngự của hắn. Ở trước mặt người mình thích mà lại biểu hiện ra bộ dạng có thể nói là đã chết rồi!

”Chỏi mới có một chút thực lực đã muốn học làm anh hùng cứu mỹ nhân ? Cũng không tự soi gương xem mình có thực lực gì?”

Nam tử yêu tà bên cạnh cười lạnh bổ đao. Nhưng thực lực của nam tử quả thật hơi vượt qua kỳ vọng của hắn. Cảnh giới Thiên Tôn lục trọng lại không bị mình tát chết, thật sự là rất kỳ lạ. Phải biết rằng Thiên Tôn bát trọng bình thường dưới một chưởng vừa rồi chắc chắn đã chết. Cổ Hà vốn sắc mặt đã tái nhợt, khi nghe được nam tử yêu tà nói như thế, ánh mắt tràn ngập vẻ khuất nhục, cuồng phun vài ngụm máu, hơi thở mệt nhọc. Một hiện trường án mạng xã hội điển hình. Cổ Hà lúc này cũng không dám nhìn Y Tâm Nhiên. Cũng không biết sau này mình sẽ đối mặt với nàng như thế nào. Một nam nhân ngay cả bản lĩnh bảo vệ nữ nhân mình thích cũng không có, vậy còn coi là nam nhân gì nữa?

Nam tử yêu dị ánh mắt tràn ngập dâm tà nhìn về phía Y Tâm Nhiên. Loại nữ tử này có lẽ không phải là đẹp nhất, nhưng chắc chắn là cực kỳ có mị lực. Đôi chân thon thả thẳng tắp mạnh mẽ, nếu có thể kẹp một cái không biết sẽ sẽ sung sướng tới mức nào.

”Ngươi đắc tội với chủ thượng ta, còn muốn chạy hay sao?”

Nam tử yêu dị không nhìn về phía Cổ Hà giống như chú hề, ánh mắt tàn nhẫn, giơ tay ra với Y Tâm Nhiên. Một chưởng lay động thiên địa, khép nhật nguyệt tinh thần lại. Chỉ cần bắt được nữ tử, sau đó lên bẩm chủ thượng, cầu khẩn chủ thưởng ban thưởng nữ tử cho hắn. Nói chung, chủ thượng sẽ không từ chối.

”Ngươi dám!”

Cổ Hà phẫn nộ gào thét, nếu Y Tâm Nhiên rơi vào trong tay nam tử này, đãi ngộ có thể tưởng tượng được. Nhưng mà đối mặt với tiếng phẫn nộ gào thét của Cổ Hà, nam tử yêu dị cũng không quay đầu lại châm chọc một tiếng, đánh một chưởng về phía Cổ Hà. Nhất thời, mảnh vỡ lục phủ ngũ tạng của Cổ Hà theo máu ho ra.

”Đạo Tử, Tâm Nhiên không thể phụng dưỡng ngươi nữa rồi.”

“Lúc Y Tâm Nhiên lộ vẻ quyết tuyệt. Nàng thà chết cũng sẽ không để rơi vào tay những người này. Người nàng thích từ đầu đến cuối là nam tử ở Thiên Đế thư viện, tựa như trích tiên giáng lâm. Trong khoảnh khắc này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Thiên Đế thư viện, nghĩ đến nam tử chí tôn ở Thiên Đế thư viện trên đế sơn trấn áp ngàn vạn Thiên Kiêu thế gian. Nghĩ đến nam nhân kia không chút áp lực, một mình trên đế sơn trăm tầng tiêu sái, sau đó phiêu nhiên mà đi, làm cho kẻ khác si mê, lưu luyến đến như vậy. Đây là một nam nhân độc hại, nàng không nên thích hắn. Có điều, tới bây giờ nàng cũng không hối hận vì đã thích nam tử kia. Kể cả khi nam nhân đã từ chối nàng. Nàng biết là do thiên phú của mình không tốt, vì thế nàng cố gắng tu luyện. Nàng tranh đoạt tài nguyên với vô số sinh linh, đọa nhập ma đạo, rất khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến nam tử kia, nàng liền cảm thấy rất đáng giá. Nếu như hỏi nàng, bây giờ có di nguyện gì, đó là, nàng còn muốn gặp lại nam tử kia lần nữa.

”Đạo Tử, kiếp sau gặp lại.”