Tần Cửu Ca hoàn toàn không có chút thương hại nào, hắn lại tiếp tục đánh một chưởng ra.
“Không!”
Toàn bộ con mắt của Đường Tam hiện đầy tơ máu.
Tần Cửu Ca đi tới gần Đường Tam, trong mắt hắn bắn ra một tia lôi đình bay thẳng vào ngực của Đường Tam.
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn nát bấy.
Yêu nghiệt mạnh nhất của Bất Hủ Đường Môn hiện tại vẫn lạc.
Quá trình chiến đấu chỉ có thể sử dụng hai từ hành hạ để hình dung.
Hồ Na đang được Viêm Linh Cơ vịn thấy một màn này thì sắc mặt tái nhợt.
Mặc kệ Đường Tam đối xử với nàng ra sao, hắn vẫn là nam tử đầu tiên mà nàng thích.
Hơn nữa nàng đã theo đuổi y một thời gian rất lâu rồi.
Giờ phút này thấy y chết thê thảm như vậy thì đương nhiên nội tâm nàng cảm thấy chấn động tới cực độ.
“Chết thì chết rồi, ngươi quên hắn khi nãy đối đãi với ngươi ra sao à?”
“Hiện tại chết là đáng, ngươi cứ tiếp tục ở bên người của công tử, làm một đồng nữ thổi tiêu không tốt sao? Về sau khi công tử trở thành Tiền Hành Giả thì ngươi sẽ biết được ngươi đạt được cơ hội lớn ra sao!”
Viêm Linh Cơ đứng cạnh Hồ Na rồi lên tiếng an ủi.
Nàng có một kế hoạch, nàng muốn thu phục Hồ Na về bên cạnh mình, sau đó cả hai cùng phụng dưỡng công tử, nói không chừng bản thân có thể tranh thủ tình cảm nhiều hơn.
Trước kia nàng không quan tâm những thứ này lắm, nhưng hiện tại nàng muốn tranh sủng.
Nghe được lời của Viêm Linh Cơ thì Hồ Na cắn môi, không nói tiếng nào.
Nam tử nàng thích bấy lâu nay vẫn lạc trước mặt mình, loại trùng kích này không phải một thời gian ngắn là vượt qua được.
Sau khi trấn sát Đường Tam thì giữa thiên địa xuất hiện một đại thế cực kỳ kinh khủng đang ngưng tụ.
“Tam nhi, Tam nhi.”
Âm thanh già nua kia đã trực tiếp nổi giận, thanh âm của hắn khiến toàn bộ Tu La Thành chấn động.
“Cháu của ta, ngươi giết chết cháu của ta rồi, bản Thần Vương thề nhất định phải tự tay giết chết ngươi.”
Đường Tu rỉ máu trong lòng, hai mắt huyết hồng, tựa như đã nhập ma, việc tận mắt chứng kiến cháu trai của mình chết đã khiến hắn như muốn gục ngã.
Tâm tình người đầu bạc đi tiễn người đầu xanh, ai có thể thấu được?
“Tiểu tử, ngươi đừng hòng chạy, ngươi ngoan ngoãn chờ bản Thần Vương ra ngoài giết chết ngươi, ta muốn ngươi chôn cùng cháu trai ta.”
Ở phía xa dần dần xuát hiện một bóng mờ.
Người này chính là Linh Thể của Đường Ta, gia gia của Đường Tam hiển hóa ra.
Đường Tu lúc này đang bị vây trong một nơi trong Tu La Thành, nhất thời không thể thoát ra được.
Linh Thể của Đường Tu lúc này râu tóc bay lên, ánh mắt cừu hận như muốn ăn thịt, uống máu của Đường Tam vậy.
“Bản Thần Vương không cần quan tâm thế lực sau lưng ngươi là gì, nếu như ngươi đã giết cháu của ta thì bản Thần Vương muốn ngươi chôn cùng.”
“Đừng nghĩ tới việc đi ra ngoài, hiện toàn bộ Tu La Thành đã bị ta khóa cứng, ngoan ngoãn chờ bản Thần Vương tới giết ngươi.”
Đường Tu lên tiếng một cách giận dữ, hắn muốn giết những người kia.
Sau đó Linh Thể của Đường Tu biến mất.
Toàn bộ Tu La Thành cũng xuất hiện âm thanh ầm ầm.
Giống như là xác minh lời của Đường Tu nói là sự thật, toàn bộ Tu La Thành đã bị phong bế, người bên trong ra không được.
“Chờ đó, bản Thần Vương sắp ra ngoài rồi, đợi ta ra ngoài sẽ là ngày tàn của các ngươi.”
Âm thanh rét lạnh như đến từ Cửu Thiên Huyền Ngục vang lên.
Hồ Na nghe được những lời này thì sắc mặt trắng bệch.
Hiện tại không thể rời khỏi Tu La Thành, nếu như chờ gia gia của Đường Tam khôi phục được tu vi Thần Vương thì bọn hắn còn có cách nào để sống?
Hồ Na nhìn thoáng qua Tần Cửu Ca như tiên giáng trần, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Nếu nói theo lý thì Tần Cửu Ca giết chết người mà bản thân thầm thích nhiều năm, theo đuổi nhiều năm.
Đáng ra nàng nên hận hắn.
Nhưng mà nội tâm của nàng hiện tại lại không thể hận nổi Tần Cửu Ca.
Trong lòng nàng chỉ cảm thấy phức tạp mà thôi.
Hiện tại qua một thời ngắn thì thiên kiêu như Tần Cửu Ca cũng phải bỏ mạng, thật là đáng tiếc.
Ánh mắt của Hồ Na nhìn về phía Tần Cửu Ca càng trở nên phức tạp.
Không ngờ Đạo Tử Tần Tộc thiên phú chấn động vạn cổ sẽ chết tại nơi này.
Nghĩ tới đây thì Hồ Na cảm thấy xoắn quýt.
Không ai ngờ Đạo Tử Tần Tộc có thể vẫn lạc được.
Đợi tới khi tin tức Tần Cửu Ca vẫn lạc được truyền ra ngoài thì không biết trên vô tận tinh vực sẽ có sóng gió ra sao!
Thật là đáng buồn, thật là đáng buồn.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Viêm Linh Cơ nhìn về phía Hồ Na rồi lên tiếng hỏi, ánh mắt cực kỳ nghi hoặc, sao Hồ Na lại nhìn chằm chằm về phía công tử để làm gì?
Hồ Na thấy được Viêm Linh Cơ vẫn bình chân như vại, không thấy khẩn trương tí nào thì hơi bất ngờ.
“Sao ngươi lại bình tĩnh thế, đợi gia gia của Đường Tam ra ngoài thì chúng ta chết chắc đó!”
Trong giọng nói giấu không được vẻ bi thương.