Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 121: Ngại nói à?




Một người nhỏ giọng đáp: “Thế tử, tên Lâm Bắc Phàm này có vương gia làm chỗ dựa! Vương gia đã bỏ ra một số tiền lớn để thu phục hắn! vương gia coi trọng hắn lắm, nếu thế tử đánh hắn thì chúng ta khó mà ăn nói được với vương gia!”

Thế tử bực mình đáp: “Nhưng hắn cướp mất nữ nhân của ta, ngươi bảo ta làm thinh sao được?”

“Thế tử, việc nhỏ không nhịn thì sao thành việc lớn!” Người kia cười khổ: “Kế hoạch của vương gia đã đi đến thời điểm mấu chốt, Lâm Bắc Phàm cực kì quan trọng! Nếu chuyện này làm ảnh hưởng đến kế hoạch của vương gia thì chúng ta không gánh nổi đâu!”

Thế tử nhớ đến người cha uy nghiêm của mình, người hắn ta bỗng run bắn lên, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

“Thế tử, theo ti chức thì bọn họ mới chỉ nắm tay nhau thôi chứ chưa có tiếp xúc da thịt thân mật gì, Như Sương cô nương vẫn còn trong trắng! Thế tử cứ nhẫn nhịn một chút là qua ngay ấy mà, đợi vương gia hoàn thành đại sự, thế tử lên ngôi thái tử thì Lâm Bắc Phàm có tròn méo thế nào cũng là do thế tử quyết định cơ mà, chẳng phải sao? Lòng quân tử khoan dung độ lượng, muốn làm việc lớn thì phải nhịn được những thứ mà kẻ thường không nhịn được!”

“Được, nể mặt ngươi ta tạm thời không tính sổ tên khốn khiếp kia!” Thế tử ngồi xuống nhưng vẫn bực bội lắm, thôi thì mắt không thấy tim không phiền vậy.

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm vừa mới đỡ Mạc Như Sương xuống xe ngựa, hắn chau mày: “Lạ quá?”

“Lâm công tử, ngươi sao thế?” Mạc Như Sương lấy làm lạ hỏi.

“Từ lúc xuống xe ngựa đến giờ ta cứ cảm giác như đang bị ai đó nhìn chằm chằm! Nhất là lúc đỡ ngươi xuống xe ngựa, hình như cái nhìn ấy còn đăm đăm hơn, ngoài ra còn thoáng có chút sát ý nữa!”

Nói rồi, Lâm Bắc Phàm nhìn về phía “kẻ nhìn trộm”, song hắn chẳng phát hiện ra được gì.

“Có sao? Ta là một võ giả Thất phẩm, sao lại không có cảm giác gì nhỉ?” Mạc Như Sương thấy lạ, nàng chớp mắt.

Ngươi mới là võ giả Thất phẩm nên không cảm nhận được là đúng rồi, ta đây còn là Tiên Thiên Ngũ phẩm đây!

Cảm giác của cường giả Tiên Thiên vô cùng mẫn cảm và linh hoạt!

“Có lẽ là ảo giác rồi!” Lâm Bắc Phàm cười: “Không quan tâm chuyện đó nữa! Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh mà ra ngoài, tiếp tục dạo phố thôi, đừng làm mọi người mất hứng!”

Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lý Sư Sư, hai người dạo bước trên phố như một cặp tình nhân.

Mạc Như Sương bước theo sau bọn họ, trong lòng nàng rất ngưỡng mộ.

Nếu người mà Lâm Bắc Phàm nắm tay lúc này là nàng thì tốt xiết bao!

Mà đúng lúc ấy, thế tử cũng không ngồi yên được nữa: “Không được, ta không chịu được nữa! Ta nhất định phải đi theo bọn họ, ta sợ bọn họ sẽ làm chuyện gì đó sau lưng ta!”

Nói xong, hắn ta bèn xuống tửu lâu, đi theo đám Lâm Bắc Phàm và giữ một khoảng cách không xa cũng không gần.

Còn Lâm Bắc Phàm lại cảm giác được như có ai đó đang theo dõi mình.

Hắn ngoảnh đầu nhìn, ánh mắt lập tức dừng trên một vị công tử đang lén la lén lút.

Trên người hắn ta mặc một bộ y phục màu bạc, trông ngoại hình thì cũng tuấn tú lịch sự đấy, còn tỏa ra hơi thở quý tộc, bên cạnh hắn ta có mấy tên tùy tùng đi theo, nom có vẻ không dễ đối phó.

Hình như hắn ta cũng đang dạo phố mua đồ và không nhìn về phía hắn.

Vậy nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn dựa vào cảm giác mà để ý đến hắn ta.

Trong lòng hắn đang thấy thắc mắc vô cùng, người này là ai, tại sao hắn ta lại đi theo hắn?

Đã thế hình như hắn ta còn tỏ vẻ thù địch với hắn nữa!

Bản thân hắn đâu có chọc ghẹo gì hắn ta đâu nhỉ?

Đúng lúc ấy, Mạc Như Sương gọi hắn lại: “Công tử cẩn thận!”

Sau đó, nàng duỗi tay tới ôm vai Lâm Bắc Phàm, kéo hắn tránh sang bên trái hai bước.

Hóa ra có một thằng nhóc té ngã trên đất, thằng nhóc đó với lấy một bát nước hất về phía Lâm Bắc Phàm.

Mạc Như Sương chú ý đến chuyện này nên đã kéo Lâm Bắc Phàm, giúp hắn tránh khỏi nước bẩn.

“Như Sương, không cần phải ngạc nhiên trước chút chuyện nhỏ nhặt này đâu!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Công tử, đây không phải là chuyện nhỏ!” Mạc Như Sương nghiêm túc nói: “Trong chốn giang hồ thường có kẻ ác giả dạng thành trẻ con để giết người bằng thuốc độc! Giang hồ hiểm ác, không thể không đề phòng!”

“Được, ta nghe ngươi!” Lâm Bắc Phàm không biết phải nói gì hơn.

Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lại cảm nhận được có ai đó đang theo dõi hắn.

“Ai đó” chính là vị quý công tử kia.

Một Lâm Bắc Phàm thông minh phi phàm liếc nhìn tư thế giữa hắn và Mạc Như Sương rồi lại liên tưởng đến chuyện ban này, sau đó lập tức hiểu ra.

Hắn đứng vững, đoạn cười hỏi: “Như Sương này, trông ngươi đẹp thế này, chắc có nhiều người ái mộ ngươi lắm nhỉ?”

Trong lòng Mạc Như Sương xốn xang, hai má nàng ửng hồng.

Lâm công tử đang khen nàng đẹp đó sao?

Chuyện này đột ngột thật đấy?

Mạc Như Sương cúi đầu, nàng nói nhỏ: “Chuyện này sao ta biết được, ta cũng đâu đi guốc trong bụng bọn họ!”

“Thế trong những người ái mộ ngươi có ai trông cực kì phong lưu phóng khoáng, thân phận cũng vô cùng tôn quý không?” Lâm Bắc Phàm lại hỏi, hắn muốn tìm ra thân phận của kẻ kia.

“Chuyện này…” Mạc Như Sượng trầm ngâm trong chốc lát.

“Sao thế, ngại nói hả?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Không phải thế! Chỉ là hơi nhiều người, ta không nhớ ra là ai cả!” Mạc Như Sương cúi đầu đầy ngại ngùng.