Nếu bỏ đi thân thế đằng sau thì thật sự hắn ta chẳng còn gì cả!
Mà hiện giờ hắn ta cũng chẳng thể lôi thân thế của mình ra được, bằng không hắn ta không chịu được, thật buồn bực!
Thế tử thầm nhủ, có cơ hội hắn ta nhất định phải cho người kia một bài học!
Thế tử uống thêm mấy ly rượu, hắn ta không chịu nổi những lời châm biếm của mọi người nữa nên bèn rời khỏi Bách Hoa Phường, bộ dáng trông cực kì nhếch nhác.
Hắn ta đến một tửu lâu, ngồi trên lầu uống rượu cho bớt bực mình.
Lúc bấy giờ, một chiếc xe ngựa sang trọng đi ngang qua ở bên dưới.
Thế tử trông xe ngựa mà ngưỡng mộ không thôi, xe ngựa mà chẳng khác gì một căn phòng nhỏ được kéo bởi hai con ngựa Đại Uyên, cảm giác chiếc xe ngựa này còn khí thế, hào hoa hơn cả xe ngựa ở Ký Bắc của hắn ta.
Hắn ta thầm nhủ trong lòng, đợi đến khi trở về mình cũng phải làm một chiếc như thế.
Đúng lúc đó, có một người trẻ tuổi thân mang y phục sang trọng nhảy xuống khỏi chiếc xe.
Gương mặt của hắn đoan chính, mày kiếm mắt sáng, trên người không có bất cứ thứ trang sức nào thừa thãi song thoạt nhìn lại khí vũ hiên ngang, cực kì phi phàm.
Thế tử lại được phen đố kị: “Tiểu nhị, người kia là ai?”
“Người đó chính là tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!”
“Hóa ra hắn chính là Lâm Bắc Phàm à!”
Thế tử không thể không thừa nhận tên trạng nguyên trước mắt này đẹp thật.
Song cũng chỉ đẹp một chút xíu mà thôi.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm vươn tay đỡ một nữ tử đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn xuống xe ngựa.
Trông thấy nữ tử tuyệt sắc kia, thế tử không khỏi động lòng: “Tiểu nhị, nữ tử kia là ai thế?”
“Khởi bẩm công tử, đó là thê tử của trạng nguyên! Nàng từng là Sư Sư cô nương – đệ nhất hoa khôi nổi danh chốn kinh thành, sau này nàng đã đi theo trạng nguyên, ở nhà giúp chồng dạy con, khó mà gặp mặt nàng lắm!”
“Hóa ra nàng chính là Sư Sư cô nương à!”
Thế tử không thể không thừa nhận, Sư Sư cô nương rất đẹp, khó phân cao thấp với Mạc Như Sương trong lòng hắn ta.
Mà Sư Sư cô nương còn có một loại khí chất tri thư đạt lý, tiểu thư đài các, liếc mắt cái đã biết nàng là một người thích hợp để lấy làm vợ.
Song tiếc rằng đóa hoa yêu kiều kia đã bị cái tên Lâm Bắc Phàm hái mất, thật đáng hận!
“Hừ! Như Sương của ta vẫn đẹp hơn!”
“Trong mắt ta, Như Sương chính là người đẹp số một thiên hạ, chẳng ai có thể sánh được với nàng!”
Thế tử đã tự an ủi mình như vậy đấy, trong lòng hắn ta cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại giơ tay tới đỡ một nữ tử tuyệt mỹ khác xuống xe ngựa.
Thế tử trông thấy nữ tử đó mà ngây cả người!
Bởi lẽ hắn ta quen biết nữ tử này, đó chính là Như Sương cô nương – người trong lòng mà hắn ta hằng đêm nhớ mong.
Hắn ta khổ cực chạy tới kinh thành, mục đích chính là để gặp Mạc Như Sương.
Chẳng ngờ nàng lại xuất hiện bên trong xe ngựa của Lâm Bắc Phàm.
Khoan đã, hắn ta nhìn thấy gì thế này?
Hắn ta đã nhìn thấy… nhìn thấy Lâm Bắc Phàm dắt tay người mà hắn ta ngày đêm thương nhớ và đỡ nàng nhảy xuống xe ngựa.
Ấy thế mà hai người này lại… tay nắm tay!
Thế tử lập tức trở nên vô cùng kích động!
Kích động đến mức hai mắt hắn ta long sòng sọc!
Phải biết rằng từ trước đến nay hắn ta còn chưa từng nắm tay Như Sương cô nương!
Mỗi một lần hắn ta muốn đến gần nàng là lại bị nàng lảng tránh một cách lạnh lùng, lúc nào nàng cũng giữ khoảng cách với hắn ta.
Hơn nữa Lâm Bắc Phàm còn là một nam tử xa lạ, hắn muốn tới gần nàng là điều vô cùng khó khăn!
Song hiện tại, Lâm Bắc Phàm lại đang nắm tay Như Sương cô nương!
Ấy thế mà Như Sương cô nương còn chẳng từ chối!
Đã thế nom gò má hồng hào của nàng còn vương chút xấu hổ, thấp thoáng lộ vẻ yêu thích…
“Tên khốn khiếp này!” Thế tử tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, hắn ta bị cắm sừng rồi, sừng cao hai mét.
Hiện giờ hắn ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng người trong lòng Như Sương cô nương chính là cái tên khốn khiếp kia!
Bằng không một nữ tử băng thanh ngọc khiết như nàng chắc chắn sẽ từ chối tiếp xúc với hắn!
“Tên khốn khiếp này có điểm nào tốt đâu cơ chứ, tại sao Như Sương cô nương lại yêu hắn mà không yêu ta?” Thế tử thầm kêu gào một cách không cam lòng.
Thế những sau khi suy nghĩ kĩ lại, hắn ta bỗng thấy bi thương khi nhận ra Lâm Bắc Phàm hơn hắn ta ở mọi mặt!
Hắn tài giỏi hơn hắn ta, tướng mạo đẹp hơn hắn ta, giàu có hơn hắn ta…
Trừ cái thân thế này ra thì thế tử hoàn toàn lép vế trước Lâm Bắc Phàm!
Cứ nghĩ đến chuyện này là thế tử lại càng tức giận hơn, hắn ta quát: “Các ngươi đi đánh tên khốn khiếp Lâm Bắc Phàm kia một trận cho ta!”
Mọi người tỏ vẻ sợ sệt: “Công tử, không thể được đâu ạ!”
Cơn giận của thế tử lại càng bành trướng: “Sao lại không được? Hắn đã cướp cả nữ nhân của ta rồi, trên đầu ta đang mọc một đống sừng đây này, tại sao ta không thể tẩn cho hắn một trận để mà hả giận?”