Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 122: Bắt cóc thế tử




Lâm Bắc Phàm nghẹn họng, ngươi đang ngấm ngầm lên mặt với ta đấy à?

Được rồi, ngươi thắng rồi đấy!

Tiếp đó, mọi người lại tiếp tục đi dạo.

Trong quá trình đi dạo, Lâm Bắc Phàm cảm giác được địch ý như có như không từ phía sau, trong lòng hắn bỗng thấy thú vị.

Hắn bất cẩn, kéo lấy tay của Mạc Như Sương.

Hắn lại bất cẩn, ôm lấy eo của Mạc Như Sương.

Thậm chí có một lần phải tránh hàng người, hắn lại nhào vào trong lòng Mạc Như Sương.

Thế tử đi phía sau nhìn trộm mà tức muốn trào máu họng!

Cái sừng trên đầu hắn ta cao lắm rồi, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn khiếp này, hắn toàn lợi dụng cơ hội để tiếp xúc với Như Sương, đúng là đồ mặt dày! Ta phải đi nói rõ với hắn mới được!”

Mọi người vội vàng ngắn hắn ta lại: “Công tử, không thể được!”

Thế tử tức giận quát: “Tại sao lại không được? Ta cũng đâu đánh hắn, ta chỉ nói với hắn vài câu thôi cũng không được sao?”

“Công tử, thân phận của công tử nhạy cảm, không thể bất cẩn bại lộ thân phận được đâu!”

“Một khi công tử qua đó thì thân phận của công tử sẽ bị lộ ngay! Lâm Bắc Phàm vừa mới tới nương nhờ vương gia, hắn có trung thành hay không vẫn còn là một ẩn số, công tử không thể mạo hiểm được!”

“Công tử, công tử bình tĩnh lại đi, tuyệt đối không được làm chuyện bồng bột!”

Thế tử lại càng điên tiết hơn: “Vậy có nghĩa ta đã bị cắm sừng rồi mà vẫn không thể làm gì hắn được?”

Mọi người đều gật đầu và cười khổ.

“A!” Thế tử ôm chặt ngực mình với vẻ đau đớn.

Nhìn người trong lòng mình đang trò truyện tình tứ với người khác, phản bội hắn ta ngay trước mặt hắn ta thế này mà hắn ta lại không thể làm gì, chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết quách hắn ta đi!

Trái tim thế tử đau đến mức khó có thể hít thở nổi, đầu hắn ta như muốn nứt ra vậy!

“Công tử, trời không còn sớm nữa rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi thôi!” Một người dè dặt hỏi.

“Không về! Ta phải xem bọn họ còn tình tứ được đến khi nào!” Thế tử phẫn nộ.

Thế là thế tử vẫn tiếp tục đi trên con đường “cắm sừng.”

Cứ bước thêm một bước là cái sừng trên đầu hắn ta lại cao thêm một tấc, trong lòng hắn ta lại đớn đau thêm một chút.

Chính bản thân hắn ta cũng chẳng hiểu mình đã kiên trì như thế kiểu gì nữa!

Mãi đến khi bọn họ dạo hết con phố và trở về Lâm phủ thì hắn ta mới dần bình tĩnh lại.

“Công tử, giờ công tử có thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Mọi người đều lo lắng hỏi.

Thế tử vẫn đỡ lấy ngực, hắn ta nói với vẻ đau khổ: “Ta không ổn nổi, hôm nay quá đau thương, ta phải về uống rượu thật say! Mấy người các người không được cản ta, bằng không ta sẽ chém đầu các ngươi!”

Bên trong Lâm phủ.

Bữa tối xong xuôi, Lâm Bắc Phàm thấy hơi ngại khi phải tiếp Mạc Như Sương: “Như Sương, hôm nay xin lỗi ngươi nhé, lúc đi đường ta cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, gặp phải nhiều nguy hiểm khiến ngươi phải cứu không biết bao nhiêu lần!”

“Lâm công tử, ngươi cũng biết đấy à, sau này đi đường phải cẩn thận hơn nhé!” Mạc Như Sương ai oán đáp.

Người bình thường nào gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, chắc chắn là có dụng ý xấu!

Hừ! Đừng tưởng ta không nhìn ra!

Cái tên khốn khiếp này!

Quả nhiên chẳng khác gì những lời tiểu quận chúa nói, lòng dạ người này thâm sâu thật!

Lâm Bắc Phàm rút một chiếc vòng tay tinh xảo ra, đoạn bảo: “Như Sương, hôm nay làm phiền ngươi quá rồi! Để xin lỗi, ta tặng ngươi món quà này, hi vọng ngươi sẽ nhận!”

Mạc Như Sương thích lắm, nhưng nàng vẫn mạnh miệng bảo: “Được rồi, thế thì ta cố mà nhận nhận vậy! Cảm ơn!”

Miệng thì nói vậy, song nàng vẫn giơ tay ra rất nhanh cầm lấy chiếc vòng.

“Không có chuyện gì nữa thì ta về phòng nghỉ ngơi trước đây!”

Sau đó Mạc Như Sương nhanh chóng rời đi, nàng muốn chạy về để thử cái vòng tay kia ngay.

Đêm khuya dần dần kéo tới.

Lâm Bắc Phàm đột nhiên đổi sang y phục ban đêm, hắn băng qua bầu trời kinh thành bằng khinh công tuyệt đỉnh của mình.

Không lâu sau, hắn đã tới một tửu lâu sang trọng.

Lúc bấy giờ, tên công tử theo dõi hắn hồi sáng đã uống say đến mức bất tỉnh nhân sự và được đưa vào phòng trong nghỉ ngơi.

Bên ngoài là một đám cường giả bảo vệ, họ đang thầm thì bàn tán gì đó.

Lâm Bắc Phàm nằm trên lầu tửu lâu, lắng tai nghe.

Một lát sau, hắn được hay một thông tin khiến người ta kinh ngạc, không nhịn được mà mỉm cười: “Hóa ra là con trai của Ký Bắc vương ngàn dặm xa xôi mò đến! Ký Bắc vương à, vụ làm ăn đầu tiên của chúng ta sắp sửa thành công rồi!”

Lâm Bắc Phàm nhảy đến bên cửa sổ, hắn nhẹ nhàng thi triển chân khí Tiên Thiên, sau đó mở cửa sổ rồi nhảy vào, bắt được thế tử đang say bí tỉ sau đó lén lút rời khỏi căn phòng.

Lâm Bắc Phàm túm lấy thế tử đang hôn mê bất tỉnh, bay nhảy trên đỉnh lầu với tốc độ nhanh như thần.

Sau khi bay qua vô số con phố, cuối cùng Lâm Bắc Phàm dừng lại ở một con phố cổ.

Con phố cổ này chính là kỹ viện vô cùng nổi tiếng ở kinh thành.

Lần trước cũng tại kỹ viện này, Lâm Bắc Phàm đã bỏ ra mấy lượng bạc vụn để mời một kỹ nữ vừa già vừa béo tới hầu hạ sứ thần nước Đa La.

Lúc này, mấy bà cô đó ăn mặc vô cùng diêm dúa đang trò chuyện câu có câu không với nhau.

“Các tỷ muội, dạo này làm ăn thế nào?”

“Dạo này làm ăn chẳng khá khẩm là bao, một tuần rồi mà không có khách tới! Cứ thế này thì ta đói đến chết gầy mất!”

“Nam nhân bây giờ ấy à, chỉ thích cái kiểu vừa trẻ vừa xinh đẹp thôi, nào có coi mấy kẻ phấn son tầm thường như chúng ta ra gì?”

“Bao giờ thì hoàng triều Đại Võ mới lấy béo làm tiêu chuẩn cho cái đẹp vậy? Chúng ta đã chuẩn bị xong mỡ rồi, chỉ đợi mỗi ngày ấy thôi!”

“Ha ha! Đừng mơ mộng nữa, cả đời này ngươi cũng không chờ được ngày đó đâu!”