Ta Là Phi Tần Lười Biếng Nhất Hậu Cung

Chương 6




11.

Ta không thể ngồi chờ chết, liền tìm Duyệt phi nghĩ cách.  

"Làm sao đây, hoàng thượng nói muốn g.i.ế.c ta?"  

Duyệt phi cũng rất ngạc nhiên: "Người phản bội hắn nhiều lắm, sao hắn lại nhắm vào ngươi?"  

Không hổ là hảo tỷ muội, ta cũng nghĩ thế.  

Có lẽ vì yêu sinh hận.  

Ta bóp trán: "Ngươi làm thái y mấy năm, có thuốc giả c.h.ế.t không?"  

Nàng nói thực ra có một phương pháp cổ.  

Nhưng hiện tại, thuốc và phòng bào chế của thái y viện, nàng ta đều không vào được.  

Được rồi, nói như không nói.  

Ta ủ rũ quay về, giữa đường còn bị b.ắ.n s.ú.n.g cao su.  

Ta sờ trán, nhìn đứa trẻ trên cây.  

Nó cúi đầu hét lên với ta: "Ngươi dám chia rẽ trước mặt phụ hoàng?"  

Đôi mắt xanh đặc trưng, quả thực giống hệt con mèo Ba Tư của Lưu thục phi.  

Ta tốt bụng giải thích: "Mèo không thể di truyền cho người."  

Không ngờ Tứ hoàng tử đuổi theo ta, dọa sẽ g.i.ế.c ta.  

Ta chạy cuồng loạn trên đường, không cẩn thận đ.â.m vào ai đó.  

Sau lưng Tứ hoàng tử nhắm s.ú.n.g cao su vào đầu ta.  

Tống Dụ dùng một tay che đầu ta.  

Viên đá trúng vào mu bàn tay hắn, để lại vết đỏ rõ ràng.  

Tống Dụ giữ chức nhàn nhã trong cung, dạy dỗ các hoàng tử công chúa.  

Hắn tịch thu s.ú.n.g cao su của Tứ hoàng tử và bảo nó về làm bài tập.  

Tống Dụ hỏi ta trong cung sống thế nào, đến trẻ con cũng không ưa ta.  

"Ta nói nó không phải con ruột, nó liền nổi giận."  

Tống Dụ nhướng mày: "Ngươi ức h.i.ế.p trẻ con làm gì?"  

Ta thở dài: "Vì không dám ức h.i.ế.p người lớn."  

Tống Dụ không nói gì.  

Khi sắp đến ngã rẽ, Tống Dụ bảo ta thả lỏng, nếu cần giúp đỡ, cứ tìm hắn.  

Ta kéo ống tay áo hắn: "Ta có việc."  



Tống Dụ nhàn nhạt nhìn xuống, nhìn tay ta: "Buông ra, người khác nhìn thấy bây giờ."

 

12. 

Trong cung Duyệt phi.  

Ta càng ngày càng tới gần, Tống Dụ vô thức lùi lại.  

"Ngươi đừng tới gần nữa, ta sợ."  

Anan

Ta dùng tay giữ đầu hắn: "Đừng động, ta đang kẻ đến đường viền mắt."  

Duyệt phi cầm gương, hiện ra một mỹ nhân xinh đẹp.  

"Ca ca, huynh xem, huynh mặc nữ trang thực sự rất giống ta."  

Tống Dụ khẽ nhíu mày, quay mặt đi.  

Ta dùng hai ngón tay giữ cằm hắn, quay lại.  

"Ta đã nói, đừng động."  

Tống Dụ ánh mắt u sầu: "Lan quý nhân, ta chỉ muốn giúp ngươi một chút, không phải việc diệt cửu tộc như thế này."  

Duyệt phi đã thay bộ quan phục của ca ca nàng ta.

Nàng vốn đã giỏi việc nữ cải nam trang, nay lại càng thêm tự nhiên.  

"Ca ca, huynh cố gắng chịu đựng, tối đa chỉ nửa tháng thôi."  

Tống Dụ đứng ở cửa cung, lưu luyến nói: "Muội hãy sớm trở về."  

Đúng lúc ấy, Quý phi đi ngang qua, còn cảm thán tình cảm huynh muội thật sâu đậm.  

Tống Dụ không nói một lời, lùi một bước về phía sau, nép mình sau lưng ta.  

Ta nhìn Quý phi, căm phẫn nói: "Ngươi đến đây làm gì? Ngươi còn không thừa nhận ta và đứa trẻ."  

Quý phi thở dài: "Thật sự không phải của ta."  

Nàng ta kéo ta và Tống Dụ vào trong phòng.  

"Ta là nữ nhân, việc này khó chứng minh lắm sao?"  

Chưa nói hết lời, nàng ta bắt đầu cởi y phục.  

Tống Dụ khó hiểu, hắn hỏi ta: "Các ngươi thường giao tiếp với nhau như vậy sao?"  

Ta che mắt lại, Tống Dụ hốt hoảng quay lưng đi.  

Quý phi tức giận, chống hông nói: "Hai người các ngươi rốt cuộc là thế nào? Muốn nhìn cũng không nhìn, muốn chạm cũng không chạm?"  

Ngay lúc ấy, hoàng thượng bước vào.  

Hắn bước qua bước lại.  

"Trẫm thật không hiểu, cực kỳ không hiểu, hậu cung của trẫm rốt cuộc là đang bận rộn chuyện gì vậy? Lãng phí lương thực!"