Nhưng đừng hiểu lầm, ta không nói ta thầm thương trộm nhớ hắn.
Chỉ là hậu cung quá nhàm chán, ta đem những ảo tưởng tốt đẹp về nam nhân đặt lên hắn.
Vì Tống Dụ rất đẹp, phẩm hạnh đoan chính, hơn nữa trong cung không có tiếng xấu.
Nhưng khi ta thực sự gặp Tống Dụ, ta không liếc nhìn hắn, không cho hắn một cái nhìn nào.
Ta lạnh lùng nói: "Tống đại nhân, sao lại xuất hiện ở đây?"
Tống Dụ nhìn trời: "Tránh mưa."
Hắn còn kiêu ngạo hơn ta.
Ta tự giễu: "Tống đại nhân, người không nhìn ta, là không để ta vào mắt sao?"
Tống Dụ nắm tay giả vờ ho nhẹ, quay lưng lại: "Ta nhìn rồi, quần áo của ngươi ướt đẫm."
Mặt ta đỏ bừng.
Không khí trở nên ngượng ngùng.
Tống Dụ để ta lại chỗ cũ, một mình lao vào màn mưa.
Anan
Sau đó mưa ngày càng lớn, càng lớn...
Duyệt phi càng nghe càng sốt ruột: "Ngươi bớt nói nhảm, chỉ nói ngươi đêm đó ngủ ở đâu?"
Ta chìm vào suy nghĩ.
Ta nhớ, sau đó người của Quý phi quay lại, vừa vặn gặp ta, ta đến cung Quý phi, uống rất nhiều rượu để sưởi ấm...
Ta nhìn Duyệt phi, càng thêm khó hiểu.
"Nhưng, ta ngủ với Quý phi, ta cũng không thể mang thai mà?"
9.
Duyệt phi dẫn ta đến tìm Quý phi hỏi tội.
Nàng đẩy ta lên trước: "Đây có phải con của ngươi không?"
Quý phi khoanh tay trước ngực, nhìn ta từ đầu đến chân.
"Ta có thể sinh con lớn như thế sao?"
Ta lau mồ hôi.
"Ta nói là trong bụng ta, không phải ta."
Quý phi không thừa nhận, nàng ta nói nàng ta là nữ nhân.
Chúng ta không tin.
"Ngươi cao lớn, lại không có ngực, ngươi chắc chắn là nam giả nữ."
Quý phi rất buồn: "Các ngươi thực sự có một cách làm tổn thương người khác."
Chẳng lẽ nàng ta thật sự là nữ nhân?
Ta không từ bỏ: "Nhưng ta đêm đó uống rượu ở đây, tỉnh lại, đã nằm trên giường ngươi, hơn nữa không mặc quần áo."
Quý phi dang tay: "Có thể là ngươi uống nhiều, sau đó nôn mửa, quần áo bị bẩn."
Ta nhíu chặt mày, nàng ta sao cũng không thừa nhận.
"Không, chắc chắn là ngươi."
Quý phi cũng tức giận.
Nàng vén váy lên, đặt chân lên ghế.
"Ngươi không tin thì có thể sờ ta."
Chúng ta nhìn nhau, rồi vội vàng chạy đi.
Ta cúi người, hỏi Duyệt phi: "Ngươi tin nàng ta là nữ không?"
Nàng thở hổn hển nói: "Ta không tin."
"Ta cũng vậy."
"Vậy sao ngươi không sờ?"
"Ta sợ thực sự sờ thấy."
"Ta cũng vậy."
Đập tay.
10.
Hoàng thượng đến.
Hắn khẳng định đứa trẻ không phải của hắn.
Hắn kiểm tra hồ sơ lâm hạnh hai tháng trước, mỗi ngày đều có tên các tần phi tương ứng, nhưng không có tên ta.
"Ngươi xem, có Lý tần, Trần quý nhân, Tĩnh phi, Quý phi... nhưng không có ngươi."
Hắn lật rất nhanh, ngày tháng và người ta đều không thấy rõ.
Nhưng quả thật không có tên ta.
Ta im lặng một lúc: "Vậy người muốn làm gì?"
Hoàng thượng trầm tư: "Ngươi muốn c.h.ế.t thế nào?"
"Ta không muốn chết."
"Điều đó là không thể."
"Bệ hạ, người đã nghe nói về pháp bất trách chúng chưa?"
Một câu nói, khiến hoàng thượng chìm vào suy nghĩ.
Hắn do dự một lúc: "Ngươi đêm đó tổ chức tiệc à?"
"...Không phải ý này."
"Thực ra, ta nhàn rỗi đã thống kê, bệ hạ người có sáu tử ba nữ, tỷ lệ sinh non đạt tám mươi phần trăm, trong đó Tứ hoàng tử của Lưu thục phi, đồng tử còn mang màu xanh lục."
Hoàng thượng mím môi: "Lưu thục phi nói, Tứ hoàng tử giống con mèo Ba Tư mà nàng ấy nuôi."
A, chuyện này, cũng được á?
Ta không thể tin được: "Vậy Thất công chúa vẫn có chút tóc xoăn đấy?"
Hoàng thượng nhún vai: "Tổ tiên trẫm cũng có chút gien châu âu."
Hóa ra, chỉ cần có một lý do, đều có thể qua mặt hắn.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hoàng thượng, cảm thấy mình có hy vọng sống sót.
"Vậy thực ra ta đã mơ thấy bệ hạ, ta trong mơ thụ thai."
Hoàng thượng hất tay ta ra: "Ngươi coi trẫm là kẻ ngốc à?"
Chẳng lẽ hắn không phải sao?
Hoàng thượng tức giận bỏ đi.