Từ phản ứng hợp lý của hoàng thượng, Quý phi quả thật là một nữ nhân bình thường.
Quý phi lặng lẽ mặc lại y phục.
Tống Dụ và ta cúi đầu chịu phạt đứng.
Ánh mắt hoàng thượng dừng trên người Tống Dụ, ánh nhìn trở nên dịu dàng hơn.
"Duyệt phi, nàng mới vào cung, đừng học theo họ. Hình như nàng cao lên rồi."
Tống Dụ không dám nói gì, chỉ cúi đầu thấp hơn.
Hoàng thượng khẽ ho một tiếng.
Quý phi hiểu ý, chuẩn bị lui ra.
Lúc này ta mới nhận ra một điều, hoàng thượng đến đây chắc chắn vì đã lật thẻ bài của Duyệt phi.
Tống Dụ đã đổ mồ hôi lạnh.
Ta tranh thủ lúc hoàng thượng chưa kịp nói, vội lên tiếng trước: "Duyệt phi bệnh rồi, thần thiếp đêm nay ở lại chăm sóc nàng ấy."
Ta chạm tay lên trán Tống Dụ: "Bệ hạ, người xem, mồ hôi lạnh chảy ra thế này rồi."
Hoàng thượng bảo ta chăm sóc Duyệt phi, lấy công chuộc tội, tạm thời chưa nói đến việc ban chết.
13.
Đêm ấy, Tống Dụ chuẩn bị đi ngủ.
Ta ôm chăn, chuẩn bị lên giường, nhưng bị hắn ngăn lại.
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Ta chỉ ra ngoài cửa sổ: "Mới qua đêm giao thừa, ta mà ngủ dưới đất, sẽ c.h.ế.t rét mất."
Tống Dụ mím môi: "Vậy để ta ngủ dưới đất."
Ta kéo hắn lại: "Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ người lớn không có tự chủ sao?"
Tống Dụ bị ta dỗ lên giường ngủ.
Hắn cuộn chăn dài đặt ở giữa giường, còn để một bát nước ở đầu giường, như là một ranh giới.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Dụ ngủ rất nghiêm chỉnh, chỉ có điều y phục bên trong của hắn ướt từ cổ đến ngực.
Cánh tay của ta đặt trên n.g.ự.c hắn, tay chạm vào cơ bụng, chân gác lên hông hắn, bàn chân đạp lên chân hắn.
Tống Dụ quay đầu nhìn ta: "Tự chủ của ngươi đâu?"
Ta lặng lẽ thu tay chân lại: "Rõ ràng là ở trên người ngươi."
14.
Cơ hội khó có được, ta dẫn Tống Dụ trải nghiệm cuộc sống vui vẻ của các phi tần trong hậu cung.
Điểm dừng chân đầu tiên, là xích đu bên hồ trong Ngự hoa viên.
Tống Dụ ngồi ở đó, ta đứng sau đẩy hắn, thật thong thả.
"Ái phi, trẫm muốn cùng nàng chơi xích đu!"
Hoàng thượng từ xa chạy tới.
Có một tin vui, hoàng thượng không nhận ra sự khác biệt giữa Tống Dụ và muội muội của hắn.
Tin xấu là, hoàng thượng muốn ngồi cùng Tống Dụ trên xích đu, dây xích đu liền đứt.
Hoàng thượng khập khiễng bước đi.
Hắn đang suy nghĩ xem là mình béo lên hay Duyệt phi béo lên.
15.
Điểm dừng chân thứ hai, là cây cổ thụ nghiêng phía sau đại điện.
Ta cùng Tống Dụ trèo lên để ngắm hoàng hôn, vừa vặn có chỗ cho hai người ngồi.
Bóng dáng mặt trời lặn bị những bức tường thành chỉnh tề cắt ngang, dần dần di chuyển lên trên.
Khi mặt trời đã nửa vòng, cảnh sắc thật tuyệt vời.
Hoàng thượng cầm gậy, gõ vào thân cây.
"Ái phi, nhảy xuống đây, trẫm sẽ đón nàng."
Tống Dụ chắp tay, bái lạy không khí, nhắm mắt nhảy xuống——
Xong rồi, cánh tay của hoàng thượng cũng không còn dùng được nữa, chỉ còn tay trái là có thể cầm chén uống canh.
16.
Điểm dừng chân thứ ba, là đảo giả sơn giữa hồ, nơi hẹn hò trong hậu cung.
Ta kéo Tống Dụ vào trong, nhưng Tống Dụ không chịu vào.
Anan
"Nương nương, nơi này là nơi hẹn hò, chúng ta tới đây làm gì?"
"Ta một mình cũng thường xuyên đến đây mà."
Tống Dụ im lặng một lúc lâu: "Nhìn trộm không thích hợp làm sở thích."
Ta nhặt lên một viên đá, ném vào trong, làm giật mình vài đôi uyên ương.
"Không phải nhìn trộm, chỉ là đến để hù dọa họ."
Bên trong đã có người chửi mắng: "Có phải là Lan Thường Tại lại đến phá rối không?"