Chương 18:Ngươi quen cũ?
Vương Hạo Nhiên dạo quanh một vòng học viện, hắn suy ngẫm về mọi thứ vừa xảy ra.
Mọi chuyện xảy ra qua nhanh, các sự kiện cứ liên tục chồng lên nhau, kế hoạch của hắn liên tục bị đổ vỡ.
Hắn liếc nhìn Angel đang buồn bã bên cạnh hắn, một nữ nhân đau khổ vì một thằng đàn ông khác cứ theo đuôi mình, bất cứ nam nhân nào cũng khó chịu, Vương Hạo Nhiên thì lại càng khó chịu.
Vương Hạo Nhiên bám vào vai Angel và kéo nàng lại:”Ngươi cứ như thế đến bao giờ nữa? Chỉ vì một tên si tình thảm hại mà biến mình thành ra thế này?”
Vương Hạo Nhiên đang muốn tiếp tục thuyết giáo Angel thì hắn bỗng nhiên cảm nhận được có ngươi ngăn trước mặt hắn.
Một lão già, đôi mắt của hắn nhìn vào Vương Hạo Nhiên một cách lạnh lùng.
Vương Hạo Nhiên có thể cảm nhận được ma lực dồi dào của lão ta, hắn ta đang cố thị uy trước Vương Hạo Nhiên.
Vương Hạo Nhiên không thích ai phô trương sức mạnh trước mặt hắn, dù đó là một lão già hay một nhãi con.
Vương Hạo Nhiên mỉm cười:”Lão già, ngươi tốt nhất biến đi cho khuất mắt ta”
Hắn ta mỉm cười lại:”Tin đồn về lũ anh hùng từ Xích Quốc có vẻ không sai, một lũ mọi rợ”
Vương Hạo Nhiên cười:”haha, Và lũ mọi rợ này sẽ cứu lấy lũ nô lệ bọn ngươi trong cuộc thảo phạt của lũ quỷ”
Vương Hạo Nhiên không biết rằng ngươi mà hắn đang khinh miệt là một nhà hiền triết có tiếng ở phương tây, cũng là người mạnh nhất của Bá Quốc, mà dù Vương Hạo Nhiên biết thì sao? Hắn vẫn sẽ khinh miệt hắn ta.
Bá Quốc từng là một quốc gia rộng lớn trải dài từ tây sang đông do nhiều tiểu vương quốc hợp lại, nhưng vì không có một người lãnh đạo rõ ràng nên quốc gia này dần dần tụt về phía sau, và cuối cùng bị Xích Quốc chinh phạt và trở thành một tiểu quốc như hiện giờ.
Đây cũng là lý do mà Vương Hạo Nhiên khinh miệt người Bá Quốc bởi vì chúng chỉ là lũ thua cuộc, nếu không phải Xích Quốc không muốn có một liên minh chống đối họ thì Bá Quốc có thể là một quốc gia nô lệ của Xích Quốc.
Nghe từ “nô lệ” xuất ra từ miệng của Vương Hạo Nhiên đừng nói là tên hiền triết mà Angel cũng run lên vì tức giận, nhưng có vẻ mức độ thù hận của lão ta sâu sắc hơn Angel rất nhiều, Vương Hạo Nhiên có thể cảm nhận sát khí của lão ta.
Hắn ta nén giận nhìn Vương Hạo Nhiên: “Ta rất muốn thấy ngươi thành công lấy được vật đó đấy, anh hùng”
Hắn nhận mạnh từ “Anh hùng” như thể người Xích Quốc không xứng đáng nhận danh hiệu này, mặc dù nó chỉ để cho có trong thời đại này.
Hắn thản nhiên rời đi.
Angel cũng tức giận bỏ đi.
Vương Hạo Nhiên ngây người khó hiểu, không phải những nữ nhân này nên tôn sủng người của vương quốc chiến thắng chứ? chỉ có tôn sùng những cường giả như hắn mới mang lại sự sung túc và hạnh phúc.
Nữ nhân phương tây thật không thể cứu nổi.
Cũng không thể trách Vương Hạo Nhiên có suy nghĩ này, Xích Quốc là một vương quốc không hề có văn hóa, chứ đừng nói một kẻ đến từ khu ổ chuột như Vương Hạo Nhiên.
Sức mạnh là tất cả, đó là những gì hắn được dạy.
--
Wang Haoran sớm phát hiện ra rằng hai mươi t·ên c·ướp mà hắn ta đã chiêu mộ của mình đã biến thành những con tốt đơn thuần. Mất mạng trong cuộc tìm kiếm quyền lực là hậu quả không thể tránh khỏi, và Vương Hạo Nhiên buộc phải loại bỏ những quân cờ có thể tiêu hao đó khỏi kế hoạch lớn của mình.
Chỉ còn lại mười hai t·ên c·ướp, Vương Hạo Nhiên đã nắm bắt cơ hội để củng cố kho v·ũ k·hí của mình. Chiến lợi phẩm của hắn ta cho phép anh ấy nâng cấp thiết bị của mình, một khoản đầu tư cần thiết để củng cố vị trí của hắn ta. Ngoài ra, hắn ta vào thị trường để mua nhiều loại v·ũ k·hí - một yêu cầu đặc biệt của Kael, người dường như bị mê hoặc bởi nhiều loại v·ũ k·hí.
Dưới vỏ bọc của "Darius" Vương Hạo Nhiên dấn thân vào hàng loạt nhiệm vụ nguy hiểm, trở thành hình mẫu của nhà thám hiểm dũng cảm. Chỉ trong vòng mười ngày, điểm số của hắn tăng vọt, hắn tăng lên mười cấp trong chuyến hành trình của mình. Kiếm thuật không hoạt động của hắn ta đã được khơi dậy, và vũ điệu thanh tao của thép đã tìm thấy nhịp điệu của nó trong tầm tay của Vương Hạo Nhiên.
--
Vương Hạo Nhiên và Tôn Nhị Tuyết đi lên một con thuyền bay chung của Bá Quốc, Bá Quốc không thể cho họ một con thuyền riêng, Vương Hạo Nhiên cũng không để ý, dù gì cũng chỉ là một tiểu quốc mà thôi, có một con thuyền bay chuyên dụng cho hoàng tộc cũng đã là một điều khó khăn.
Thân tàu được làm bằng vật liệu mê hoặc, sánh ngang với ánh hào quang của một thế giới tăm tối khác. Nó lấp lánh và lung linh, vũ điệu tia chớp rực rỡ trên bề mặt thảm ma thuật. Các chữ runic tinh tế điểm xuyết, nhảy múa theo ánh sáng lạ kỳ, rêu rao những bí mật về sức mạnh đã lạc quên.
Trong buồng lái, một không gian tinh vi được tạo nên từ kim loại và phép thuật, nơi phi công giàu kinh nghiệm điều khiển những lực lượng ma thuật, mang sinh khí vào chiếc tàu bay. Bằng cặp tay bọc bởi găng tay ma thuật, phi công điều khiển nguồn năng lượng tinh tế, truyền sức mạnh vô hạn vào động cơ trung tâm - một trái tim ma thuật đập mạnh, tỏa sáng với ánh sáng rực rỡ. Chính sức mạnh huyền bí này đẩy con tàu bay v·út lên trời, hãy né tránh sự trói buộc của trọng lực.
Đôi cánh, được tạo ra bằng sự tỉ mỉ tận tâm, mọc từ cả hai bên thân tàu, xương cốt mong manh gắn kết với màng mỏng mịn, phản chiếu ma thuật trong sự im lặng.
Chúng nhấp nháy với năng lượng, vâng lệnh ý chí của phi công, điều chỉnh và cân bằng con tàu khi nó chém qua không trung một cách tĩnh lặng và nhanh như ánh sáng.
Đợt hành khách tiếp theo lên thuyền và cũng mang theo bất ngờ cho Vương Hạo Nhiên.
Một giọng nói đầy âm u thốt lên:”Vương Hạo Nhiên?”
Vương Hạo Nhiên quỳnh lên nguồn gốc của giọng nói này, một hình bóng quen thuộc mà lại mang trong mình sự bí ẩn. Người đó khoác trên mình chiếc áo choàng, mũ trùm kín khuôn mặt. Hiện diện của người này đã đánh thức dậy những gợi nhớ sâu thẳm, đan xen với những tiếng vọng của tình bạn xa xưa. Một không khí u ám bao phủ hình hài của hắn, đặc biệt là cánh tay phải, giấu kín dưới lớp áo. Vải của cánh tay phải căng đầy và nhấp nhô, hé lộ sự hiện diện của những sợi xích nhỏ nhắn, điểm xuyết trên da như những tĩnh mạch rối ren của một võ sĩ.
Trên lòng bàn tay, một chiếc găng tay đen ẩn chứa, vùi sâu những bí ẩn bên trong khỏi ánh nhìn tò mò. Nhưng có một khúc nhô lồi ra—một viên đá—cắt ngang cái bề mặt mờ mịt của găng tay. Trực giác tinh tế của Vương Hạo Nhiên thì thầm rằng, ẩn chứa trong đó là một viên ngọc quý, giống như cái đá đen đáng sợ mà anh đã từng sở hữu— hắc thạch.
Vương Hạo Nhiên tò mò hỏi:”Ngươi là…?”