Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Hiệp Sĩ Hỗn Loạn Cuối Cùng

Chương 19 - Thọ mệnh đã tận?




Chương 19 - Thọ mệnh đã tận?

Hắn ta từ từ tiến lại, lần từng lớp quần áo, khéo léo để lộ một khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Vương Hạo Nhiên:”Từ Vũ?”

Từ Vũ một anh hùng khác đến từ Xích Quốc, được chiêu mộ từ một làng quê ngoại ô của thủ đô, Con đường của họ đã từng chéo chấp trong Trường Kiểm Chứng, nơi họ vừa là đồng đội, vừa là kẻ thù.

Từ Vũ là một bậc thầy về phép thuật, hắn đã thể hiện sự thiên tài của mình khi được mang tới thủ đô, hắn thông thạo tất cả các lĩnh vực trong phép thuật, nhưng sự thiên tài của hắn đi với sự kì quặc của hắn và sự khác người này làm hắn trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.

Một số ma pháp sư, phù thủy niệm phép dài hay ngắn tùy vào mức độ thông thạo của họ, với một số thiên tài họ còn không cần niệm phép.

Từ Vũ lại khác, hắn niệm phép rất lâu, đúng hơn hắn tự tạo ra câu thần chú cho mình, hắn mất ít nhất năm giây để triệu hồi một phép thuật đơn giản, cùng một kĩ năng nhưng niệm phép khác nhau - một minh chứng cho cách tiếp cận độc đáo của anh.

“Hỡi những kẻ tội đồ đang hứng chịu ngọn lửa địa ngục, ta sẽ cho các ngươi được giải thoát cho các ngươi khỏi sự đau đớn ấy, và phục tùng ta bởi ngọn lửa ấy”

Và hắn ta triệu hồi “cầu lửa”.

Đúng, cầu lửa, phép thuật nguyên tố cấp một, mà hắn dành trọn cả thanh xuân để niệm phép, hắn tưởng làm thế rất là ngầu và làm cho đối thủ phải cảnh giác liên tục.

Nếu là một người có tâm lý yếu và tốc độ không nhanh, nếu đối đầu với hắn, chắc sẽ phát điên lên.



Nhưng Từ Vũ rất khác so với lần cuối mà Vương Hạo Nhiên gặp.

Đôi mắt của hắn vô thần, làn da nhớt nhát như một n·gười c·hết, nếu không phải hắn cử động và nói thì Vương Hạo Nhiên còn tưởng đây là một cái xác.

Một cái gì đó đen tối và tàn ác đã bắt giữ tinh thần của Tử Vũ, làm ô uế đích thực của hắn ta. Vương Hạo Nhiên cảm nhận được sự đau khổ nặng nề của hắn, nhưng hắn ta không thể lường trước được độ sâu của những nỗi ám ảnh mà Từ Vũ đã trải qua. Ánh sáng trong hắn ta đã nhạt nhòa, thay bằng những bóng tối dường như cào xé linh hồn hắn ta.

Tôn Nhị Tuyết cực kì chán ghét bằng hữu cũ này của Vương Hạo Nhiên bởi mùi của n·gười c·hết tỏa ra nồng nặc và bầu không khí ảm đạm lờn vờn quanh hắn.

Từ Vũ bỗng nhiên cười tươi và ôm lấy Vương Hạo Nhiên để chào hỏi, từ một cái xác sống di động vô hồn trở nên vui tươi như ngày xưa làm Vương Hạo Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Khi ôm Vương Hạo Nhiên, Từ Vũ nhìn nữ nhân đứng đằng sau hắn với một ánh mắt c·hết chóc, giống như hắn nhìn thấu lòng nàng ta.

Tôn Nhị Tuyết tỏ vẻ chán ghét và rời đi.

Đây cũng là điều mà Vương Hạo Nhiên muốn, hắn muốn biết chuyện gì xảy ra với Từ Vũ và ôn lại một chút chuyện xưa.

Kael:”….”

Từ Vũ giật mình: “Không thể nào! Tô Nhu thích Âu Dương Bạch?”

Đây thực sự là một trò đùa.



Từ Vũ gợi nhớ lại ánh mắt bất thiện của Tô Nhu khi hắn muốn đồng hành cùng Vương Hạo Nhiên, Ánh mắt sắc bén ấy tràn đầy sự khinh thường.

Vương Hạo Nhiên thở dài:” Cuối cùng, liệu không phải người Xích Quốc đều tôn thờ cường giả sao?

Từ Vũ không biết nói gì, ngươi nghĩ các con chiên của Xích Giáo đều là lũ vô văn hóa sao?

Xích Giáo là một trong những nơi tồn tại văn hóa của Xích Quốc, đây cũng là lý do mà những người trong Xích Giáo được rất mọi người dân ở đó tôn trọng.

Vương Hạo Nhiên cố đổi chủ đề:”Còn ngươi thì sao? Có vẻ như ngươi đã trải qua một hành trình sống gió nhỉ?”

Từ Vũ nhìn ra bầu trời xa thẳm:”Ngươi có thể nói, thọ mệnh của ta đã tắt”

Vương Hạo Nhiên khó hiểu: “???”

Vương Hạo Nhiên nhìn thấy biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt của Từ Vũ, như thể hắn ta đang bị q·uấy r·ối bởi một thứ gì đó. Có lẽ chính sự đau khổ đó khiến hắn ta tin rằng mình đ·ã c·hết, nhìn vào gương mặt thê lương đầy nhầy nhụa ấy, Vương Hạo Nhiên cảm thấy thật quái dị.

Kael: “…”



Từ Vũ hỏi: "Ngươi cũng đang tìm kiếm Hạt Giống Sinh Mệnh và Vĩnh Hằng à?"

Vương Hạo Nhiên trả lời không che giấu: "Đúng vậy."

Hạt Giống Sinh Mệnh và Vĩnh Hằng, theo lời Elizabeth, là vật liệu hiếm có cực kỳ quý giá, có thể truyền sức sống và nguồn năng lượng vĩnh hằng, một kho báu của vương quốc. Dường như họ muốn sử dụng nó cho một v·ũ k·hí mạnh mẽ, nhưng không may là nó đã b·ị đ·ánh cắp.

Từ Vũ cười, "Nghe nói Âu Dương Bạch cũng có mặt ở đó, thật trớ trêu. Nhưng Vương Hạo Nhiên, ta sẽ giúp ngươi."

Từ Vũ nhìn thấy sự tức giận và năng lượng g·iết c·hết tràn trề dưới ánh mắt của Vương Hạo Nhiên, Từ Vũ vỗ nhẹ vai hắn ta và rời đi.

Cuộc đối đầu sẽ đến, lần này, Vương Hạo Nhiên tuyên thệ phải chứng minh mình là người mạnh nhất, xứng đáng đứng cạnh Tô Nhu. Hắn tưởng tượng nhiều cảnh mộng, xé xác kẻ thù một cách tàn bạo từng miếng từng mảnh. Hắn khao khát cảm nhận từng giọt máu mà mình gây ra, muốn thấy kẻ thù quỳ gối và đầu hàng trước mình như một anh hùng!

Trái tim Vương Hạo Nhiên co thắt, hắn cố gắng tự nhủ để giữ được bình tĩnh. Nhưng mỗi sợi tơ tưởng tượng trong cơ thể hắn đều b·ốc c·háy trong niềm khao khát, hình dung muôn vàn cách hắn nhục nhã Ôn Dương Bạch trước đám đông chứng kiến.

"Vương Hạo Nhiên," hắn thì thầm với chính mình, nỗ lực tìm lại sự ổn định, "Hãy bình tĩnh, vì ngươi mạnh hơn hắn, và ngươi không phải là một kẻ yếu đuối."

Vào Đêm

Một đêm âm u, Sun Er Xue lặng lẽ tiến đến phòng của Wang Haoran, ý định nghĩ ra một cách để lấy con kiếm đó. Khi cô chạm tay vào núm cửa, đột nhiên một cánh tay bằng xương gầy guộc chui ra từ cánh cửa và nắm lấy tay cô.

Tôn Nhị Tuyết một ngươi sống trong nhung lụa nào trải qua những tình huống kinh dị thế này, nàng như một con chim cút nhỏ cố gắng kéo tay mình ra trong sự hoảng loạn.

Nàng cảm thấy có ai đó đang đứng sau lưng mình. Tay phải của Từ Vũ tỏa sáng màu xanh lục chạm lên vai và nhìn chằm chằm vào Tôn Nhị Tuyết. Khuôn mặt của Từ Vũ trắng bệch: "Ngươi đang tuyên chiến với Xích Quốc đấy, thánh Nữ của Thần Giáo à?"

Lần này Từ Vũ có vẻ đã thay đổi, hắn không còn niệm phép như một tên nhóc tự mãn ngày xưa.

Không khí trở nên nặng nề với sự căng thẳng không nói thành lời, cảm giác của sự bất định lan tràn trong không gian. Trái tim Tôn Nhị Tuyết đập loạn nhịp khi nàng cố gắng tìm lại giọng nói, tâm trí nàng đầy sợ hãi và câu hỏi chưa có lời đáp.