Chương 17
Kĩ năng độc nhất của Quỷ Kiếm khiến bất cứ ai nghe đến đều phải rùng mình. Nó có khả năng chém vỡ lĩnh vực bất khả x·âm p·hạm của Quỷ Vương trong một khoảng thời ngắn.
Elizabeth là nữ hoàng của một vương quốc, tất nhiên nàng biết rất rõ về lĩnh vực bất khả x·âm p·hạm, nàng rõ tầm quan trọng kĩ năng của quỷ kiếm.
Nếu q·uân đ·ội của nàng sở hữu nó, Bá Quốc sẽ là một mối đe dọa lớn với Quỷ Vương phía tây nam – Mordekai và q·uân đ·ội của hắn.
Elizabeth nào để ý tới tác dụng phụ của nó chứ, cũng không phải là nàng sử dụng.
Vương Hạo Nhiên thì nữa tin nữa ngờ, việc một tên người phàm có thể tạo ra một v·ũ k·hí có kĩ năng đáng kinh ngạc như thế là rất khó tin.
Vương Hạo Nhiên nhìn vào thanh kiếm của mình, đến giờ hắn vẫn k·hông r·õ n·guồn g·ốc thật sự của nó, có thể cũng là do người phàm chế tác nên, đây là lý do hắn nữa tin về kĩ năng của Quỷ Kiếm.
“Nó có thật” Một âm thanh quen thuộc tràn vào thần thức của hắn.
Vương Hạo Nhiên nhận ra đó là giọng nói của Kael.
Kael tiếp tục nói: ”Về nguồn gốc thật sự của nó thì ta không rõ, nhưng ta biết nó là một thanh kiếm hai tay đến từ cực tây, kĩ năng của nó thật sự có thể chém vỡ lĩnh vực bất khả x·âm p·hạm, đúng hơn là có thể cắt vỡ và xuyên qua chính kết cấu của thực tại”
Vương Hạo Nhiên trợn mắt kinh ngạc, chẳng lẽ thanh kiếm ấy có thể chém được tất cả mọi thứ? Kể cả phép thuật? vậy kĩ năng nổi tiếng của Quỷ Vương và Chúa tể bóng tối – Quang Tử Hồi Sinh, cũng có thể b·ị c·hém xuyên?
Vương Hạo Nhiên còn muốn tìm hiểu về tác dụng phụ của Quỷ Kiếm. Kael kể lại rằng từng nghe tiền bối của mình kể lại một trong những chủ nhân của thanh kiếm đó - một tên khốn, một tên hái hoa tặc, bên người hắn ta lúc nào cũng có một tên nô lệ xinh đẹp, và Quỷ Kiếm coi hắn ta là một cộng sự hơn là chủ nhân.
Hắn ta là một nhà thám hiểm, hắn băng qua núi lớn, vượt qua biển dữ, chiến đâu với những hung thú thần thoại mạnh mẽ, giải mã những truyền thuyết được truyền miệng, không phải tìm cách tiêu diệt một trong những quỷ vương mà là để tìm những nữ nhân xinh đẹp.
Vương Hạo Nhiên bối rối hỏi: “Sao họ biết Quỷ Kiếm coi hắn ta là cộng sự?”
Kael nói:”Thanh Quỷ Kiếm ấy, biết nói”
Vương Hạo Nhiên thật sự không biết nên nói gì, đây quả là một thông tin khổng lồ mà hắn ta không thể xử lý kịp, một thanh kiếm coi người cầm nó là cộng sự, còn biết nói.
Vương Hạo Nhiên nhìn vào thanh kiếm của mình, hắn nghĩ chắc không có gì lạ, hắn còn có thể giao tiếp được với thanh kiếm của mình đây, vấn đề là hắn chỉ có thể trò chuyện trong tiềm thức, còn Kael có coi hắn là cộng sự hay không thì hắn cùng không để ý.
Kael thổn thức: “Chúng ta mang ơn chủ nhân của thanh quỷ kiếm bị nguyền rủa, hắn ta đã tình cờ tham gia vào chiến trường phương bắc và hỗ trợ bọn ta ngăn đợt t·ấn c·ông đầu tiên của binh đoàn quỷ dữ.
“Nếu không có sự can thiệp của hắn ta, Vương Quốc Hỗn Loạn đã sụp đổ trước cả khi chạm trán với quỷ vương, khiến chúng tôi không còn hy vọng lật ngược tình thế và phát động một cuộc phản công. Và tệ nhất là, chúng ta không có đủ thời gian để tìm kiếm nguồn sức mạnh mới.”
Vương Hạo Nhiên đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vậy trước cả thời kỳ anh hùng, thì đã có những chiến binh mạnh mẽ có thể đối đầu với quỷ vương rồi sao? Nhân loại đã bỏ quên những gì sau khi các vương quốc lớn sụp đổ? Quá khứ của thế giới lấp đầy những bí ẩn mà con người đã không ghi chép lại.
Kael cũng tiết lộ rằng, sự tồn tại của thanh quỷ kiếm và chủ nhân của nó không chỉ kéo dài hơi tàn của Vương Quốc Hỗn Loạn, mà nó còn kéo dài thời gian tồn tại của các vương quốc phương tây, Mordekai – một quỷ vương với sở thích hủy diệt không dám manh động vì sợ hãi hắn ta.
Nhưng ai biết được cuộc thám hiểm của hắn đã mang đến những nỗi kinh hoàng cho những chúa quỷ nào khác mà hắn đe dọa ở phía đông bắc và đông nam? Kiến thức của Kael chỉ giới hạn ở phía bắc.
Quá khứ của thế giới là một mê cung bí ẩn và rùng rợn, chứa đầy những nỗi kinh hoàng chưa được ghi lại và những huyền thoại đã mất.
Elizabeth lo lắng nói:”Vương Hạo Nhiên ta nghĩ người nên từ bỏ thanh kiếm đó và giao cho ta”
Elizabeth thật sự lo lắng, nếu Vương Hạo Nhiên bị thanh Quỷ Kiếm này kiểm soát, khuê mật của nàng có thể thật đi sống c·hết với thanh Quỷ Kiếm này, Nàng đoán hơi thở của Chúa tể bóng tối là do thanh kiếm này đã kiểm soát Vương Hạo Nhiên khi hắn ta mất ý thức, nếu thế thì càng nguy hiểm hơn.
Vương Hạo Nhiên có thể không biết nhưng Elizabeth thì biết rằng thời đại anh hùng gần đây đã nổi lên những cái tên nổi trội, và họ xứng đáng danh hiệu anh hùng, nếu Vương Hạo Nhiên lộ tin mình là một Chúa tể bóng tối thì hắn ta sẽ là mục tiêu của các anh hùng xuất chúng ấy.
Tôn Nhị Tuyết thật sự cũng muốn hỏi Vương Hạo Nhiên giao thanh kiếm đó cho nàng, nhưng Elizabeth đã hỏi, nàng cũng không dám lên tiếng.
Vương Hạo Nhiên nào muốn điều đó xảy ra, hắn múa thanh kiếm của mình bằng một tay.
Vương Hạo Nhiên nói:”Ta biết thanh quỷ kiếm đó, nhưng nó là một thanh kiếm hai tay, nó khác với thanh kiếm ta đang cầm”
Elizabeth ngơ ngác: “đại kiếm?”
Elizabeth nghe hiểu ý của Vương Hạo Nhiên, nhưng đại kiếm là một từ khá lạ lẫm đối với nàng, cũng không thể trách nàng ta, vì thời đại gần đây không hề tồn tại thanh kiếm nào sử dụng bằng hai tay.
Đừng nói là nàng ta, ngay cả Vương Hạo Nhiên cũng từng khá bất ngờ khi thấy các hiệp sĩ hỗn loạn cầm những v·ũ k·hí to lớn, đặc biệt là đại kiếm thứ không hề tồn tại trong thời đại gần đây.
Nếu Quỷ Kiếm còn tồn tại, thì nó không chỉ là một thanh kiếm có kĩ năng độc nhất, mà còn là một thanh đại kiếm duy nhất trên thế giới.
Tôn Nhị Tuyết đánh giá lại v·ũ k·hí màu đen trên tay của Vương Hạo Nhiên, có vẻ như nàng đã nhầm nó với thanh quỷ kiếm do sự tương đồng của nó, cùng màu và khả năng kiểm soát người dùng.
Nhưng nàng cũng không có biết gì về thanh quỷ kiếm là một v·ũ k·hí cầm bằng hai tay, nên thế nàng cũng nửa tin nửa ngờ.
Vương Hạo Nhiên cũng không muốn bàn luận về v·ũ k·hí, nên hắn ta đã thu thanh kiếm vào,
Elizabeth thì lại càng không tin, nàng chưa từng thấy hay nghe tới một thanh đại kiếm bao giờ, nàng vững tin đó là thanh quỷ kiếm.
Nàng cũng không có lý do gì để cưỡng đoạt nó, nên đã nói với Tôn Nhị Tuyết tìm cơ hội c·ướp lấy nó, nàng chấp nhận Thần Giáo sở hữu nó còn hơn là việc Vương Hạo Nhiên bị tha hóa và kiểm soát.
Tôn Nhị Tuyết khi nghe được Elizabeth mệnh lệnh, nàng vui run cả người, nàng cầu còn không được, nàng không nghĩ mình có thể mang về cho giáo hoàng một chiến lợi phẩm đặc biết sớm như thế.
Vương Hạo Nhiên nhìn ra cửa sổ lớn trong căn phòng của hắn, hắn suy nghĩ tới vật phẩm mà hắn cần đoạt lại, hắn cảm nhận không khí nghẹt thở của nó trong thế giới mất dần ánh sáng này.
Trước mắt họ là một mảnh đất của những n·gười đ·ã k·huất, đầy rẫy những ngôi mộ và những nơi kinh hoàng. Nhưng không chỉ sự c·hết chóc làm nơi đây đáng sợ, mà còn bởi ánh đèn mờ ảo của màn đêm vô tận bao phủ cả nơi, như một áp lực khó chịu đè nặng lên không khí.
Mùi tanh h·ôi t·hối nồng nặc lan tỏa, và những linh hồn của những n·gười đ·ã k·huất đan xen như một chiếc xoáy bao quanh họ, như những linh hồn đang chờ đợi được giải thoát. Đất đai được vùi dập và uốn cong, các gốc cây cổ thụ bị xé cứa và vặn xoắn như những trở ngại kỳ quái. Dường như đất đai này đang cố gắng kéo họ xuống vực sâu của địa ngục.
Đó không chỉ là một nghĩa địa đơn thuần, mà là một thị trấn vô cùng rộng lớn, kéo dài hàng dặm ở mọi hướng. Những kẻ còn sống dám mạo hiểm đến đây, đều phải chịu đựng sự nguy hiểm của nơi đây, bởi không khí ở đây đầy ám ảnh bởi mùi tử khí và bóng tối luôn bao trùm quanh vùng đất này.
Các cây nhỏ, tinh thần như bướm đêm, tỏa sáng giữa những cành cây khô héo và c·hết chóc làm sáng lên nơi đây. Nhưng những cây này lại không mang lại nhiều sự an ủi, vì chúng như đang thì thầm về những nỗi kinh hoàng cổ xưa và không thể nói ra, đang đợi ở phía bên kia của tối tăm.
Lạc trong nơi đất của những n·gười đ·ã k·huất, không còn cơ hội để thoát ra. Ngay cả mặt đất dưới chân họ cũng dường như đang chuyển động và xoắn tắt với những nỗi sợ hãi vô hình, những bóng tối còn đang vươn tay ra và cào xé tâm hồn của họ. Tại nơi đây của bóng tối vô tận kể cả là một tâm hồn của một anh hùng dũng cảm nhất cũng phải run lên.
Ở trung tâm của vùng đất có một kẻ bí ẩn ngồi trên một cành cây lớn, hắn mang áo choàng che kín mặt, chiếc lưng hơi gù.
Trên cánh tay phải của hắn được bao quanh bởi sợi xích dài nhỏ, đầu dây xích được chế tác một cách hoàn hảo và được gắn một viên đá màu xanh trên đó.
Những linh hồn màu trắng đang xoay quanh viên đá ấy chúng như bị thu hút bởi ánh sáng màu lục ấy, viên đá bắt đầu từ từ cắn nuốt những linh hồn đó, chỉ với mắt thường ta có thể thấy sức mạnh của viên đá được tăng lên một cách rõ rệt.
Hắn ta nhìn về phía xa của bầu trời.
Hắn thì thầm: “Nhóm của Vương Hạo Nhiên đang bảo vệ vật đó sao? haha, chúng ta sẽ là kẻ thù hay là đồng minh đây người bạn cũ của ta.”
“nhóm của Vương Hạo Nhiên” chỉ có một số ít người biết được, nhóm anh hùng đó được lập bởi Vương Hạo Nhiên chứ không phải Âu Dương Bạch.
Bầu trời Tây Bắc
Một con quỷ nhỏ với hình hài của một cô bé đáng yêu đang bay lơ lửng trên cao, mục tiêu của nàng ta là phương trời Tây.
Đừng nhìn nàng là cô bé nhưng thật ra nàng ta là một chúa tể bóng tối mới được sinh ra bởi dòng máu của chúa quỷ Lillie.
Nàng ta vui vẻ nói: “hề hề, cuối cùng cũng thoát khỏi lão già kia, ta sẽ mang về cho chúa tể của ta một món quà thật tuyệt vời, hahaha”
Nói xong nàng phóng hết tốc lực về phương trời tây