Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 128: Cao Dương Bạch Hoàng Đan




Tào trưởng lão cảm thấy quá kích thích a.

Hắn vừa ra vẻ đe doạ với một trong Thất Nguyên Lão. Cũng may là Hạ Kình còn đang tâm trạng với lời nói mà hắn chuyển lời.

Nếu không rời đi nhanh để Hạ Kình tỉnh táo lại. Hắn sợ mình bị nhốt luôn vào trong Hình Đường không đi ra được mất.

May mắn. May mắn. . .

" Lần sau sẽ không làm như vậy nữa." Khẽ lẩm bẩm một câu, Tào trưởng lão vỗ vỗ bộ ngực mình, đi đến chỗ Chưởng môn bàn giao nhiệm vụ hoàn thành.

Hạ Kình sắc mặt bình tĩnh nhìn lấy Tào trưởng lão triệt để rời đi, hắn mới quay người lại lấy chân đá Vân Hi một cái, nói:

" Đem hắn vào trong kia, nếu hắn chết cũng đừng để chết ở đây."

" Ai. . . , Phải phải."

Vân Hi bị đau, ôm lấy cái chân của mình xoa vội một cái, liên tục gật đầu bế Cao Lãng vào bên trong một căn phòng khác.

" Để hắn nằm trên giường, chăm sóc hắn cẩn thận. Nếu hắn chết ngươi cũng phải đi theo hắn đấy."

Vân Hi vừa bước đến cửa phòng, giọng nói của Hạ Kình vang lên khiến hắn hơi giật thót một cái, liền nhẹ gật đầu sau đó bước vào trong.

Sắp xếp ổn định xong xuôi cho Cao Lãng, Vân Hi ngồi bên cạnh, lưng tựa vào giường, nhẹ thở dài một hơi:

" Lãng đệ, thử đếm xem chúng ta còn sống được bao lâu?"

" Ta có thể chắc chắn ta sẽ sống lâu hơn ngươi." Cao Lãng miệng thở dốc, vẫn cố nén cảm giác đau đớn, nhoẻn miệng cười nói.

" Ha, đừng vội chắc chắn như thế?"

Vân Hi cười nhạt nói ra.

" Sao lại không? Ngươi không thấy đám lão già đó tìm người chữa trị cho ta sao? Điều đó có thể chứng minh ta vẫn còn giá trị lợi dụng."

Cao Lãng khẽ nói:" Nhưng ngươi thì khác. . ., ta sau khi chữa trị xong xuôi, ngươi hết giá trị rồi."

" Ta mẹ nó." Vân Hi bạo chửi một câu, liền thở ra một hơi, vẻ mặt sa sút.

" Biết ngay đi theo Chung Thy trưởng lão, là sẽ có chuyện xảy ra mà." Vân Hi lẩm bẩm nói, liền nhẹ lắc đầu.

Hắn ban đầu vốn dĩ sau khi vào Linh Hoàng Tông sẽ triệt để giữ khoảng cách với Chung Gia gia tộc, thật không nghĩ đến, từ bao giờ đã lún sâu đến như vậy rồi.

Dường như nhớ đến khuôn mặt lạnh lẽo ấy, khoé miệng hắn hơi nhếch lên, nở một nụ cười bình thản.

" Là nhớ đến Chung Linh sao?" Đột nhiên Cao Lãng mở miệng làm Vân Hi tỉnh lại.

" Sao ngươi biết?" Vân Hi khẽ nói, ánh mắt tò mò nhìn Cao Lãng.

Biểu hiện ban nãy của hắn rõ ràng đến thế sao?

" Cái lần ngươi đi chữa trị cho Chung Linh, ta đã thấy có biểu hiện lạ." Cao Lãng nhẹ nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói.

" Có sao? Lần đó ta nhớ mình đã che giấu hết rồi cơ mà?" Vân Hi nhíu mày, khó hiểu hỏi.

" Ngươi dù cho che giấu ta vẫn biết. Vì kẻ lôi ngươi vào là ta, ha . . .khụ khụ. . . " Cao Lãng cười nói, chỉ là hắn vừa cất tiếng cười, lập tức bị tiếng ho cho thay thế.

Vân Hi nhẹ vỗ vỗ lồng ngực của Cao Lãng, giọng nói lạnh nhạt:" Ta còn bảo sao lần đó nàng còn gan như vậy đâu? Ra là có ngươi tiếp tay đằng sau."

" Đã làm được gì chưa?" Cao Lãng nói nhỏ, khuôn mặt có vẻ bỉ ổi.

Vân Hi nhẹ lắc đầu, nói nhẹ:" Mới chỉ chạm ở hôn môi mà thôi."

" Khụ." Cao Lãng nhẹ ho một cái, cười nói:" Như vậy là đã tiến triển rất nhanh rồi, ngươi còn thêm bước nữa, dù cho nàng có cho phép, cô cô nàng cũng sẽ làm thịt ngươi."

" Ngươi còn có thời gian nói nhiều như vậy, xem ra cũng không bị thương nặng giống như bề ngoài?"

Vân Hi đột nhiên chuyển giọng, hắn có chút không muốn nói thêm về cái đề tài này.

" Là nói chuyện nhiều thêm chút, làm thay đổi sự chú ý mà thôi." Cao Lãng nhếch miệng cười khổ.

Trước lúc đó, Cao Lãng còn có thể nghe thấy tiếng Tử Văn, hắn cảm giác cơ thể mình sức chịu đựng cao hơn rất nhiều.

Rất muốn hỏi Tử Văn để hiểu rõ thêm, chỉ là trong đầu dù có câu thông cỡ nào, cũng không thể gọi được Tử Văn.

Thậm chí hắn khai mở chức năng của hệ thống ra, cũng chỉ thấy hiện lên màn hình màu xanh lè, với dòng chữ.

' Không Đủ Năng Lượng Khai Mở.'

Trong lòng hắn vô cùng bối rối, có thể nói đây là trường hợp đầu tiên, Cao Lãng bị như vậy.

Nghe thấy lời Cao Lãng, Vân Hi cũng nở một nụ cười nhạt nhìn hắn. Tâm tình tốt hơn trước rất nhiều.

(ー_ー゛)

" Hạ Kình, ta đến để chữa trị cho tên tiểu tử kia." Một giọng nói êm ái vang lên trong đại điện Hình Đường, phá vỡ không gian yên tĩnh bên trong.

Hạ Kình vốn đang ngồi trên ghế ngủ gật, lập tức bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy bóng người trước mặt, ngáp một cái nói ra:

" Ái Liên, ngươi có thể bỏ mặc mấy viên đan dược của mình mà đích thân tới đây sao?"

" Nói gì vậy chứ? Làm như nơi đây là đầm rồng hang hổ vậy?" Ái Liên cười nhẹ một tiếng, mỉm cười nói ra.

" Không khác bao nhiêu đâu?" Hạ Kình lắc đầu, giọng nói có chút cảm khái:

" Thất Nguyên Lão chúng ta vốn trong cùng một cái tông môn, vậy mà thời gian gặp mặt mỗi năm lại có thể tính trên đầu ngón tay. Còn thời gian tất cả gặp mặt đầy đủ, hầu như không bao giờ có."

Ái Liên nhẹ nhíu mày, liền lắc đầu lạnh nhạt nói ra:" Ta đến đây không phải để nói chuyện với ngươi, mà là muốn gặp mặt đứa trẻ kia mà thôi."

" Ngươi yên tâm, ta lúc trước đã kiểm tra một lượt, hắn không chết được." Hạ Kình cười nói, không nhanh không chậm dẫn Ái Liên đi vào bên trong căn phòng mà Cao Lãng đang nằm.

Cao Lãng và Vân Hi vốn đang nhẹ nói chuyện với nhau, chỉ là khi nghe thấy tiếng động, cả hai lập tức giữ yên lặng, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.

Bên ngoài cửa, Hạ Kình và một thiếu phụ đi vào bên trong.

Thiếu phụ trên khuôn mặt hơi có nếp nhăn, nhưng vẫn không thể che đi vẻ xinh đẹp vốn có của nàng. Mái tóc màu trắng búi trên trên đầu, để lộ cái cổ trắng nõn nà, cùng bờ sau gáy tuyệt đẹp.

Khí tức vô cùng êm dịu, thoải mái. Nàng đi cạnh Hạ Kình, hoàn toàn giống như hai mặt màu đen trắng vậy.

Hạ Kình màu đen, nàng màu trắng.

Khi bước vào bên trong, nhìn thấy khuôn mặt Cao Lãng, vẻ mặt Ái Liên cứng đờ ra, hơi mím môi một cái.

Ái Liên không nói chuyện, nàng cẩn thận bước chậm đến chỗ Cao Lãng, ngồi bên cạnh giường, ánh mắt tràn đầy từ ái.

Vân Hi không hề ngăn cản nàng, hắn rất thức thời đứng dậy bước ra gần cửa, giữ khoảng không gian cho cả hai.

Bàn tay mềm mại nhẹ sờ lên trán Cao Lãng, Ái Liên mỉm cười nói:" Hài tử, ngươi phải chịu khổ rồi. Cứ việc nằm yên đấy, mọi việc còn lại để ta."

Cao Lãng không hề nói chuyện, khi Ái Liên đến gần người, hắn chỉ bình tĩnh nhìn nàng. Trong lòng suy đoán thân phận của người trước mắt.

Dù cho Ái Liên giọng nói đầy ôn nhu đối với hắn, Cao Lãng vẫn không hề thay đổi vẻ mặt của mình.

Bên trong Linh Hoàng Tông, giây trước còn mỉm cười với hắn, giây sau liền đâm hắn một đao, Cao Lãng đã đủ trải nghiệm.

Hắn đã hầu như không còn tin tưởng ai bên trong Linh Hoàng Tông nữa trừ Chung Thy.

Ái Liên vẫn luôn mỉm cười vuốt tóc Cao Lãng, sau một thời gian, bàn tay nàng dàn hiện lên màu xanh nhạt, từng sợi linh khí từ bên ngoài dọc theo bàn tay chảy vào trong kinh mạch của Cao Lãng.

Cảm thụ từng sợi linh khí di chuyển bên trong kinh mạch, Ái Liên cảm nhận Cao Lãng có cử động nhỏ, sắc mặt khẽ biến, quát lên:

" Không được vận dụng linh khí, trừ khi ngươi muốn bị thương nặng thêm."

Nghe được lời nói của Ái Liên, bàn tay Cao Lãng hơi cử động một chút, liền thả lỏng ra, mặc kệ nàng kiểm tra kinh mạch toàn thân hắn.

Cao Lãng quả thật rất không thích cảm giác này chút nào.

Ái Liên vận động linh khí di chuyển trong cơ thể hắn, chả khác nào Cao Lãng bị nàng nhìn thấu hết toàn bộ cơ thể.

Tất cả bí mật, lộ tuyến vận hành công pháp theo đường kinh mạch của hắn đều bị Ái Liên nhìn thấu.

Mặc dù hắn biết chỉ nhìn qua kinh mạch, Ái Liên không thể nào hiểu rõ Cao Lãng công pháp tu luyện như thế nào.

Nhưng cái cảm giác mình không còn bí mật, vẫn khiến hắn thấy khó chịu.

May mắn Tử Văn hệ thống trong đầu hắn Ái Liên không thể nhìn ra, nếu không dù cho có bị nặng thêm, Cao Lãng cũng quyết không để nàng chạm vào người hắn.

Vì Ái Liên đang vận hành linh khí trong cơ thể Cao Lãng, đây là linh khí của Ái Liên, từ bên ngoài xâm nhập vào.

Nếu Cao Lãng khi này vận dụng linh khí trong người, kinh mạch của hắn sẽ xuất hiện sự xung đột linh khí.

Nhẹ thì bị tổn thương kinh mạch cần phải tu dưỡng, nặng thì kinh mạch không chịu nổi mà phát nổ, hắn trở thành phế nhân.

Dù là kết quả nào, với tình trạng hiện tại của Cao Lãng, chỉ là thương càng thêm thương.

Ái Liên vận dụng linh khí chảy qua một lượt kinh mạch của hắn, dần điều hoà cẩn thận chữa trị từng luồng kinh mạch bị tổn thương.

Xong xuôi chữa trị bên trong, trên tay nàng xuất hiện một viên đan dược màu hoàng kim, toả ra ánh sáng lấp lánh, đan văn lưu chuyển.

Hạ Kình một bên lạnh nhạt nhìn xem toàn bộ quá trình, sau khi nhìn thấy Ái Liên lấy ra viên đan dược, hắn tấm tắc khen một tiếng, lấy làm kỳ nói ra:

" Chậc chậc, Cao Dương Bạch Hoàng Đan, đỉnh cấp đan dược chữa ngoại thương. Ngươi chắc chắn hắn ăn vào không bị bạo thể mà chết?"

" Hừ. Có ta ở đây còn lo về vấn đề đó sao? Ngươi cứ việc đứng một bên mà xem đi." Ái Liên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói ra.

Một tay nhét viên đan dược vào trong miệng Cao Lãng, một tay sử dụng linh khí di chuyển từ cổ hắn nhẹ dần xuống bụng, nhanh chóng luyện hoá dược lực.

Đan dược vào miệng, Cao Lãng chỉ cảm thấy có một cái lò lửa vừa nhảy vào trong cổ họng của hắn, sau đó nhẹ dần trở nên ấm áp di chuyển từ cổ xuống bụng mình.

Dược lực bị tiêu hoá chảy dần vào trong đan điền Cao Lãng, sau đó cứ nằm yên tĩnh bên trong, thi thoảng nhẹ nhàng toát ra một chút nguồn năng lượng toả ra toàn thân.

Hạ Kình nhìn thấy thế, vẻ mặt chợt hiểu ra nhẹ gật đầu.

Hoá ra là luyện hoá tất cả đan được trở thành năng lượng, sau đó phong ấn trong đan điền từ từ nhà ra dược lực chữa trị cơ thể.

Vừa có thể ngăn chặn dược lực quá cuồng bạo, cơ thể Cao Lãng không chịu nổi mà phát nổ, lại còn có tác dụng lâu dài bồi dưỡng cho cơ thể của hắn.

Sau khi chữa trị xong, dược lực còn lại vẫn sẽ tạo năng lượng cho cơ thể của hắn, dần rèn luyện xương cốt da thịt bên ngoài.

Cũng có thể nói Cao Lãng không cần rèn luyện ngoại công, vẫn có dược lực giúp hắn rèn luyện ngoại công.

Đúng là nhân hoạ đắc phúc.

Chỉ là nghĩ đến điều gì đó, Hạ Kình lại lắc đầu. Điều đó cũng chưa chắc.

Cộc. . . cộc. . .

Một tiếng bước chân vang khẽ lên sau lưng hắn khiến Hạ Kình hơi giật mình, sắc mặt khẽ biến quay lưng về đằng sau.