Bên trong đại điện khu vực trung tâm của Linh Hoàng Tông.
Róc rách. . . Róc rách. . .
Chưởng môn Địch Long bước chậm vào bên trong hành lang phía sau đại điện, sau cùng hắn dừng bước trước mặt một bức tượng làm bằng ngọc thạch.
Bức tượng này, chính là Chưởng môn đời thứ nhất, cũng là người sáng lập ra Linh Hoàng Tông.
Dưới chân bức tượng, là một hồ linh tuyền, có nguồn nước từ phía trên chảy róc rách khiến mặt hồ liên tục rung động.
Địch Long bình tĩnh khoanh tay đứng nhìn bức tượng một hồi lâu, nhẹ nhắm hai mắt lại, cứ như thế, cả người hắn như hoà làm một với không gian xung quanh.
" Chưởng môn."
Tiếng bước chân từ phía sau lưng Địch Long vang lên, Tào trưởng lão dừng ở phía sau lưng hắn, cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng nói ra.
" Chuyện thế nào rồi?" Nhắm mắt ung dung tự tại, Địch Long nhẹ giọng hỏi.
" Ái Liên trưởng lão đích thân xuất thủ, tính mạng của tên Cao Lãng đó không còn là vấn đề đáng lo ngại."
Hơi ngẩng đầu lên, Tào trưởng lão đáp.
" Ngươi nghĩ. . . ta nên xử lý Hậu Từ trưởng lão như thế nào?" Nhẹ nhàng mở mắt ra, Địch Long nhẹ giọng hỏi.
" Chuyện này. . . " Tào trưởng lão lắp bắp, trong lòng do dự, càng thêm cẩn thận cung kính.
Địch Long hỏi như vậy, không phải đang làm khó hắn sao?
Mấy chuyện như thế này, không phải một tên Nội môn trưởng lão bình thường như hắn có thể nhúng tay vào được.
" Tào trưởng lão, nếu ngươi thay thế vị trí của Từ trưởng lão, ngươi nghĩ như thế nào?" Bĩnh tĩnh quay đầu lại, Địch Long hai mắt nhìn thẳng vào Tào trưởng lão, nhẹ giọng nói ra.
" Ta. . ." Tào trưởng lão nắm tay siết chặt, nội tâm điên cuồng giãy dụa. Hắn quả thật tâm động, nhưng sau cùng lại không dám.
Địch Long không nói chuyện, mà cứ thế bình tĩnh nhìn thẳng vào Tào trưởng lão, để yên cho hắn lựa chọn.
Tào trưởng lão trong lòng đấu tranh, sắc mặt thay đổi liên tục, sau cùng nắm tay thả lỏng thở nhẹ ra một hơi.
" Chưởng môn, ta chỉ là cái chân chạy."
Tào trưởng lão hai mắt nhìn thẳng vào Địch Long, nghiêm túc nói.
Hắn lựa chọn từ bỏ. Nếu chấp nhận, đồng nghĩa với việc hắn triệt để theo phe Địch Long, sẽ trực tiếp cuốn vào cuộc tranh đấu bên trong.
Tào trưởng lão thà rằng vẫn lựa chọn như cũ, chỉ là kẻ truyền lời mà thôi. Không thực tế tham gia vào một phe nào hết.
Kết cục của Khôi trưởng lão, chính là ví dụ thực tế cho hắn.
Thấy Địch Long vẫn chưa trả lời, Tào trưởng lão cẩn thận nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt do dự.
Trong lòng lo lắng lựa chọn ban nãy của hắn có đúng hay không?
" Tốt, ngươi rời đi đi." Địch Long vẻ mặt bình tĩnh chuyển sang nở nụ cười, nhẹ giọng nói ra.
Tào trưởng lão nhẹ thở một hơi, khẽ vuốt mồ hôi lạnh, cúi đầu hành lễ với hắn, liền quay đầu rời đi.
" Khoan đã."
Đi được một nửa, giọng nói của Địch Long vang lên khiến bước chân hắn dừng lại, cẩn thận quay về sau.
" Chuyện ta vừa nói, ngươi quên hết đi."
" Phải."
Tào trưởng lão cúi đầu đáp, liền vội vàng rời đi.
Bình tĩnh nhìn Tào trưởng lão rời đi, Địch Long quay đầu lại nhìn về bức tượng.
Dường như khẽ làm ra quyết định, trên tay hắn xuất hiện lệnh bài của Chưởng môn, lập tức ném vào bức tượng trước mặt.
Lệnh bài Chưởng môn như không có lực cản lập tức chui vào bên trong bức tượng.
Cùng lúc đó, dòng nước linh tuyền chảy dưới chân cũng lập tức dừng lại.
Cả một mặt hồ dưới chân bức tượng có thể bằng mắt thường nhanh chóng cạn dần, cạn dần rồi biến mất.
Ầm. . .
Cơ quan bên dưới khởi động để lộ ra một cái bậc thang đi sâu xuống dưới lòng đất.
Địch Long không chút do dự bước vào bên trong.
Cơ quan bên trong khởi động, chỉ trong chốc lát, mọi thứ trở về như lúc ban đầu, không có gì khác biệt.
" Tào trưởng lão."
Tào trưởng lão vừa bước ra ngoài đại điện, lập tức có tiếng gọi vang lên khiến hắn hơi giật mình.
Nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người gọi là ai lập tức chuyển biến sắc mặt, nở một nụ cười mỉm nói ra:
" Phó Chưởng môn, muộn thế này rồi ngài còn chưa đi nghỉ ngơi sao?"
" Trải qua chuyện như vậy, sao có thể yên tĩnh mà nghỉ ngơi được chứ." Đàm Diệu Văn bước chậm đến phía hắn, mỉm cười nói ra.
" Cũng phải, ta hiện tại bây giờ mới được nghỉ ngơi đây." Tào trưởng lão có chút cảm khái nói ra.
" Chưởng môn đâu?"
Đàm Diệu Văn mỉm cười, lập tức hỏi.
" A. . ., chưởng môn còn ở bên trong Hồ Linh Tuyền suy nghĩ đâu." Tào trưởng lão bị đánh thức, sắc mặt hơi xấu hổ, vội vàng nói ra.
" Được rồi, ta đi gặp Chưởng môn một lát, ngươi đi trước đi." Đàm Diệu Văn vỗ nhẹ vai hắn một cái, mỉm cười nói.
" Phải. Ngài đi làm việc của ngài đi, ta đi trước." Tào trưởng lão cười khách sáo một cái, liền quay đầu rời đi.
Bình tĩnh nhìn Tào trưởng lão bóng lưng hoàn toàn biến mất, Đàm Diệu Văn mới thu lại nụ cười, bước chậm vào bên trong hành lang.
Dừng chân ở vị trí lúc trước Địch Long vừa đứng ban nãy, Đàm Diệu Văn cẩn thận nhìn ngó xung quanh, không hề nhìn thấy bóng dáng Địch Long đâu.
Sau cùng tầm mắt hắn chuyển dời xuống mặt hồ, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo.
(ー_ー゛)
. . . . . .
Bên dưới lòng đất.
Địch Long hai tay chắp sau lưng, cả người lao nhanh xuống bên dưới.
Bậc thang vô cùng sâu, theo con đường xoắn thẳng xuống dưới đất. Địch Long chạy nhanh một hồi lâu, phải xuống dưới cả ngàn mét, hắn mới triệt để đi hết cái bậc thang này.
Bên trong, là cả một căn phòng vô cùng rộng lớn. Luồng linh khí dày đặc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vị trí Địch Long hiện tại, là sâu trong lòng núi, nằm ngay dưới chân đại điện Linh Hoàng Tông.
Đây cũng là nơi đặt lấy Tụ linh trận. Bao quanh cả căn phòng này, là một Tụ linh trận cỡ lớn, hình thành bằng mỏ linh thạch ngay bên dưới.
Cũng chính vì thế, nơi Linh khí tập trung nhiều nhất không phải khu vực của Chưởng môn, không phải khu vực sau đại điện, mà là nơi Địch Long đang đứng hiện tại.
Địch Long bàn tay nắm sau lưng hơi siết chặt lại, hắn bước chậm đi sâu vào bên trong, sau cùng dừng bước lại.
Trước mặt hắn, là năm người già nua ngồi khoanh chân lại, cả người chỉ còn da bọc xương, hô hấp đều đều theo dòng chảy của linh khí, dù cho Địch Long có xuất hiện, năm người vẫn không hề thay đổi.
" Địch Long tham kiến năm vị lão tổ."
Sắc mặt cung kính, Địch Long chỉnh sửa một chút trang phục của mình, nghiêm chỉnh hành lễ.
" Chưởng môn miễn lễ, mau nói ra mục đích của ngươi đi."
Năm người vẫn duy trì tư thế như cũ, đột nhiên xuất hiện một giọng nói vang lên, ngữ khí không có nhiều kiên nhẫn.
Giọng nói như phát tán trong không khí, khiến Địch Long dù đứng trước mặt, vẫn không biết là ai đang nói chuyện.
" Bút Phán Quan đã nhận chủ, ta muốn xin mời lão tổ xuất thủ giải trừ khế ước của nó." Địch Long đầu hơi cúi, cung kính nói ra.
" Bút Phán Quan nhận chủ? Ngươi phải suy tính kỹ, một khi đã giải trừ khế ước, chủ nhân của nó chỉ còn nửa cái mạng mà thôi. Thực lực suy giảm nặng nề."
Trong không khí vang lên giọng nói già nua hỏi lại Địch Long.
" Ta đã suy xét kỹ, chủ nhân của nó chỉ là con mồi dụ thân nhân của nó đến mà thôi." Địch Long sắc mặt bình tĩnh, trầm giọng nói ra.
" Được. Ngay bây giờ sao?" Sau một chút im lặng, giọng nói khẽ vang lên.
" Là sáng ngày mai, ngay sau khi ta ra phán quyết. Ngài sẽ xuất thủ răn đe những kẻ xung quanh." Địch Long nhẹ giọng đáp, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Ngay khi Địch Long vừa dứt lời, xung quanh trở nên trầm mặc, sau đó giọng nói mới tiếp tục vang lên:
" Địch Long, ngươi quá để tâm vào vấn đề này, mới khiến ngươi không thể đột phá cảnh giới cao hơn."
" Ta không nghĩ thế. Linh Hoàng Tông vốn là tông môn đệ nhất phía Đông đại lục rồi, bây giờ muốn phát triển hơn nữa chỉ có thể nhắm tới hai đại lục kia mà thôi. Sao có thể coi là chuyện vụn vặt?"
Địch Long cao giọng nói, vẻ mặt trở nên âm trầm xuống.
" Sau này ngươi sẽ hiểu."
Giọng nói vang lên rồi lâm vào im lặng.
" Tại sao bây giờ ta vẫn chưa thể hiểu? Ta chờ suốt 30 năm rồi vẫn chưa thể hiểu sao?" Địch Long hai mắt đỏ ngầu, giọng nói cũng trở nên phẫn nộ hơn.
" Khi ngươi trở thành cảnh giới giống bọn ta, ngươi sẽ tự biết." Giọng nói vang lên, vô cảm.
Không hề có một chút sự giận dữ nào đối với phản ứng của Địch Long.
" Ngày đó sẽ không còn lâu đâu."
Địch Long nhẹ giọng nói, bàn tay hơi nắm lại.
Khí thế của Địch Long chợt biến đổi, cả người hắn như ẩn như hiện vào trong khoảng không gian này.
Chỉ kéo dài một thời gian ngắn liền trở lại như cũ.
" Sáng mai ngài cứ việc chờ ở đại điện là được, ta tin tưởng ngài sẽ biết lúc nào ra tay thích hợp nhất."
Địch Long nhẹ giọng nói ra, cúi đầu hành lễ với năm người, liền lặng lẽ rời đi.
Cả không gian bên trong trở nên tĩnh mịch, như có như không tiếng thở dài kéo vào bên trong màn đêm.
. . . . . .
Hình Đường.
Hạ Kình sắc mặt biến đổi, có chút cảnh giác đối với bóng người vừa xuất hiện sau lưng mình.
Hắn mặc bên ngoài bộ áo choàng đen kín mít, ẩn ẩn có trận pháp lưu động xung quanh, ngăn không cho khí tức phát tán ra ngoài, vô cùng cẩn thận.
" Ngươi là ai?"
Hạ Kình sắc mặt âm trầm hỏi, khí thế trên người hắn dần nổi lên, toàn thân chẳng mấy chốc trở nên đen nhánh.
" Hạ Kình trưởng lão, 17 năm rồi, ngài đã quên ta rồi sao?"
Bên trong áo choàng đen vang lên tiếng cười khẽ, có chút thương cảm, lại có chút sự nhớ lại.
" 17 năm qua ta gặp rất nhiều người, việc gì ta phải nhớ ngươi?" Hạ Kình cười lạnh nói, khí thế trên người càng thêm quỷ dị.
Toàn thân Hạ Kình bốc lên mùi hương nhàn nhạt, Vân Hi vừa ngửi một chút, lập tức sắc mặt trắng bệch, bàn chân liên tục lùi về sau.
Đến khi hắn vấp phải thành giường Cao Lãng, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhìn về thiếu phụ bên cạnh mình, sắc mặt khó coi.
Hắn cảm giác mình vừa gây khó chịu cho vị cường giả này.
" Cẩn thận một chút, Hạ Kình toàn thân là độc dược, ngươi nếu hít quá lâu, cũng đủ để ngươi nằm luôn dưới lòng đất."
Trái ngược với dự đoán của Vân Hi, Ái Liên không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt dặn dò hắn.
Từ lúc Hạ Kình phát tán mùi hương, xung quanh người Ái Liên cũng phát tán mùi hương khác, trung hoà độc tố của hắn.
Mùi hương này, do bản thân nàng là Mộc thuộc tính cùng lâu ngày ngâm mình trong đan dược gây ra.
Chỉ cần nàng vận dụng linh khí, phát tán ra ngoài, có thể khiến người ta thần thanh khí sảng, cả người trở nên thoải mái, nhẹ nhàng.
Đặc biệt còn có thể ngăn chặn một số độc tố phát tán qua bằng mùi hương.